古诗词

送黄补阙南迁

杜荀鹤

得罪非天意,分明谪去身。dé zuì fēi tiān yì,fēn míng zhé qù shēn。
一心贪谏主,开口不防人。yī xīn tān jiàn zhǔ,kāi kǒu bù fáng rén。
自古有迁客,何朝无直臣。zì gǔ yǒu qiān kè,hé cháo wú zhí chén。
喧然公论在,虽滞楚南春。xuān rán gōng lùn zài,suī zhì chǔ nán chūn。
杜荀鹤

杜荀鹤

杜荀鹤(846~904),唐代诗人。字彦之,号九华山人。汉族,池州石埭(今安徽石台)人。大顺进士,以诗名,自成一家,尤长于宫词。大顺二年,第一人擢第,复还旧山。宣州田頵遣至汴通好,朱全忠厚遇之,表授翰林学士、主客员外郎、知制诰。恃势侮易缙绅,众怒,欲杀之而未及。天祐初卒。自序其文为《唐风集》十卷,今编诗三卷。事迹见孙光宪《北梦琐言》、何光远《鉴诫录》、《旧五代史·梁书》本传、《唐诗纪事》及《唐才子传》。 杜荀鹤的作品>>

猜您喜欢

题德玄上人院

杜荀鹤

刳得心来忙处闲,闲中方寸阔于天。kū dé xīn lái máng chù xián,xián zhōng fāng cùn kuò yú tiān。
浮生自是无空性,长寿何曾有百年。fú shēng zì shì wú kōng xìng,zhǎng shòu hé céng yǒu bǎi nián。
罢定磬敲松罅月,解眠茶煮石根泉。bà dìng qìng qiāo sōng xià yuè,jiě mián chá zhǔ shí gēn quán。
我虽未似师披衲,此理同师悟了然。wǒ suī wèi shì shī pī nà,cǐ lǐ tóng shī wù le rán。

春日山居寄友人

杜荀鹤

野吟何处最相宜,春景暄和好入诗。yě yín hé chù zuì xiāng yí,chūn jǐng xuān hé hǎo rù shī。
高下麦苗新雨后,浅深山色晚晴时。gāo xià mài miáo xīn yǔ hòu,qiǎn shēn shān sè wǎn qíng shí。
半岩云脚风牵断,平野花枝鸟踏垂。bàn yán yún jiǎo fēng qiān duàn,píng yě huā zhī niǎo tà chuí。
倒载干戈是何日,近来麋鹿欲相随。dào zài gàn gē shì hé rì,jìn lái mí lù yù xiāng suí。

怀庐岳旧隐

杜荀鹤

一别三年长在梦,梦中时蹑石棱层。yī bié sān nián zhǎng zài mèng,mèng zhōng shí niè shí léng céng。
泉声入夜方堪听,山色逢秋始好登。quán shēng rù yè fāng kān tīng,shān sè féng qiū shǐ hǎo dēng。
岩鹿惯随锄药叟,溪鸥不怕洗苔僧。yán lù guàn suí chú yào sǒu,xī ōu bù pà xǐ tái sēng。
人间有许多般事,求要身闲直未能。rén jiān yǒu xǔ duō bān shì,qiú yào shēn xián zhí wèi néng。

投长沙裴侍郎

杜荀鹤

此身虽贱道长存,非谒朱门谒孔门。cǐ shēn suī jiàn dào zhǎng cún,fēi yè zhū mén yè kǒng mén。
只望至公将卷读,不求朝士致书论。zhǐ wàng zhì gōng jiāng juǎn dú,bù qiú cháo shì zhì shū lùn。
垂纶雨结渔乡思,吹木风传雁夜魂。chuí lún yǔ jié yú xiāng sī,chuī mù fēng chuán yàn yè hún。
男子受恩须有地,平生不受等闲恩。nán zi shòu ēn xū yǒu dì,píng shēng bù shòu děng xián ēn。

和友人见题山居

杜荀鹤

避时多喜葺居成,七字君题万象清。bì shí duō xǐ qì jū chéng,qī zì jūn tí wàn xiàng qīng。
开户晓云连地白,访人秋月满山明。kāi hù xiǎo yún lián dì bái,fǎng rén qiū yuè mǎn shān míng。
庭前树瘦霜来影,洞口泉喷雨后声。tíng qián shù shòu shuāng lái yǐng,dòng kǒu quán pēn yǔ hòu shēng。
有景供吟且如此,算来何必躁于名。yǒu jǐng gōng yín qiě rú cǐ,suàn lái hé bì zào yú míng。

献长沙王侍郎

杜荀鹤

文星渐见射台星,皆仰为霖沃众情。wén xīng jiàn jiàn shè tái xīng,jiē yǎng wèi lín wò zhòng qíng。
天泽逼来逢圣主,辞林盛去得书生。tiān zé bī lái féng shèng zhǔ,cí lín shèng qù dé shū shēng。
云妆岳色供吟景,月浩湘流递政声。yún zhuāng yuè sè gōng yín jǐng,yuè hào xiāng liú dì zhèng shēng。
美化事多难讽诵,未如耕钓口分明。měi huà shì duō nán fěng sòng,wèi rú gēng diào kǒu fēn míng。

春日登楼遇雨

杜荀鹤

忽地晴天作雨天,全无暑气似秋间。hū dì qíng tiān zuò yǔ tiān,quán wú shǔ qì shì qiū jiān。
看看水没来时路,渐渐云藏望处山。kàn kàn shuǐ méi lái shí lù,jiàn jiàn yún cáng wàng chù shān。
风趁鹭鸶双出苇,浪催渔父尽归湾。fēng chèn lù sī shuāng chū wěi,làng cuī yú fù jǐn guī wān。
一心准拟闲登眺,却被诗情使不闲。yī xīn zhǔn nǐ xián dēng tiào,què bèi shī qíng shǐ bù xián。

春日行次钱塘却寄台州姚中丞

杜荀鹤

岂为无心求上第,难安帝里为家贫。qǐ wèi wú xīn qiú shàng dì,nán ān dì lǐ wèi jiā pín。
江南江北闲为客,潮去潮来老却人。jiāng nán jiāng běi xián wèi kè,cháo qù cháo lái lǎo què rén。
两岸雨收莺语柳,一楼风满角吹春。liǎng àn yǔ shōu yīng yǔ liǔ,yī lóu fēng mǎn jiǎo chuī chūn。
花前不独垂乡泪,曾是朱门寄食身。huā qián bù dú chuí xiāng lèi,céng shì zhū mén jì shí shēn。

投江上崔尚书

杜荀鹤

此生何路出尘埃,犹把中才谒上才。cǐ shēng hé lù chū chén āi,yóu bǎ zhōng cái yè shàng cái。
闭户十年专笔砚,仰天无处认梯媒。bì hù shí nián zhuān bǐ yàn,yǎng tiān wú chù rèn tī méi。
马前霜叶催归去,枕上边鸿唤觉来。mǎ qián shuāng yè cuī guī qù,zhěn shàng biān hóng huàn jué lái。
若许登门换鬐鬣,必应辛苦事风雷。ruò xǔ dēng mén huàn qí liè,bì yīng xīn kǔ shì fēng léi。

书事投所知

杜荀鹤

古陌寒风来去吹,马蹄尘旋上麻衣。gǔ mò hán fēng lái qù chuī,mǎ tí chén xuán shàng má yī。
虽然干禄无休意,争奈趋时不见机。suī rán gàn lù wú xiū yì,zhēng nài qū shí bù jiàn jī。
诗思趁云从岳涌,乡心随雁绕湖飞。shī sī chèn yún cóng yuè yǒng,xiāng xīn suí yàn rào hú fēi。
肯将骨肉轻离别,未遇人知未得归。kěn jiāng gǔ ròu qīng lí bié,wèi yù rén zhī wèi dé guī。

秋日湖外书事

杜荀鹤

十五年来笔砚功,只今犹在苦贫中。shí wǔ nián lái bǐ yàn gōng,zhǐ jīn yóu zài kǔ pín zhōng。
三秋客路湖光外,万里乡关楚邑东。sān qiū kè lù hú guāng wài,wàn lǐ xiāng guān chǔ yì dōng。
鸟径杖藜山翳雨,猿林欹枕树摇风。niǎo jìng zhàng lí shān yì yǔ,yuán lín yī zhěn shù yáo fēng。
朱门处处若相似,此命到头通不通。zhū mén chù chù ruò xiāng shì,cǐ mìng dào tóu tōng bù tōng。

题宗上人旧院

杜荀鹤

此院重来事事乖,半欹茅屋草侵阶。cǐ yuàn zhòng lái shì shì guāi,bàn yī máo wū cǎo qīn jiē。
啄生鸦忆啼松蘖,接果猿思啸石崖。zhuó shēng yā yì tí sōng niè,jiē guǒ yuán sī xiào shí yá。
壁上尘黏蒲叶扇,床前苔烂笋皮鞋。bì shàng chén nián pú yè shàn,chuáng qián tái làn sǔn pí xié。
分明记得谈空日,不向秋风更怆怀。fēn míng jì dé tán kōng rì,bù xiàng qiū fēng gèng chuàng huái。

乱后出山逢高员外

杜荀鹤

自从乱后别京关,一入烟萝十五年。zì cóng luàn hòu bié jīng guān,yī rù yān luó shí wǔ nián。
重出故山生白发,却装新卷谒清贤。zhòng chū gù shān shēng bái fā,què zhuāng xīn juǎn yè qīng xián。
窗回旅梦城头角,柳结乡愁雨后蝉。chuāng huí lǚ mèng chéng tóu jiǎo,liǔ jié xiāng chóu yǔ hòu chán。
名姓暗投心暗祝,永期收拾向门前。míng xìng àn tóu xīn àn zhù,yǒng qī shōu shí xiàng mén qián。

赠友人罢举赴交趾辟命

杜荀鹤

罢却名场拟入秦,南行无罪似流人。bà què míng chǎng nǐ rù qín,nán xíng wú zuì shì liú rén。
纵经商岭非驰驿,须过长沙吊逐臣。zòng jīng shāng lǐng fēi chí yì,xū guò zhǎng shā diào zhú chén。
舶载海奴镮硾耳,象驼蛮女彩缠身。bó zài hǎi nú huán zhuì ěr,xiàng tuó mán nǚ cǎi chán shēn。
如何待取丹霄桂,别赴嘉招作上宾。rú hé dài qǔ dān xiāo guì,bié fù jiā zhāo zuò shàng bīn。

山中寡妇

杜荀鹤

夫因兵死守蓬茅,麻苎衣衫鬓发焦。fū yīn bīng sǐ shǒu péng máo,má zhù yī shān bìn fā jiāo。
桑柘废来犹纳税,田园荒后尚征苗。sāng zhè fèi lái yóu nà shuì,tián yuán huāng hòu shàng zhēng miáo。
时挑野菜和根煮,旋斫生柴带叶烧。shí tiāo yě cài hé gēn zhǔ,xuán zhuó shēng chái dài yè shāo。
任是深山更深处,也应无计避征徭。rèn shì shēn shān gèng shēn chù,yě yīng wú jì bì zhēng yáo。