古诗词

与友人对酒吟

杜荀鹤

凭君满酌酒,听我醉中吟。píng jūn mǎn zhuó jiǔ,tīng wǒ zuì zhōng yín。
客路如天远,侯门似海深。kè lù rú tiān yuǎn,hóu mén shì hǎi shēn。
新坟侵古道,白发恋黄金。xīn fén qīn gǔ dào,bái fā liàn huáng jīn。
共有人间事,须怀济物心。gòng yǒu rén jiān shì,xū huái jì wù xīn。
杜荀鹤

杜荀鹤

杜荀鹤(846~904),唐代诗人。字彦之,号九华山人。汉族,池州石埭(今安徽石台)人。大顺进士,以诗名,自成一家,尤长于宫词。大顺二年,第一人擢第,复还旧山。宣州田頵遣至汴通好,朱全忠厚遇之,表授翰林学士、主客员外郎、知制诰。恃势侮易缙绅,众怒,欲杀之而未及。天祐初卒。自序其文为《唐风集》十卷,今编诗三卷。事迹见孙光宪《北梦琐言》、何光远《鉴诫录》、《旧五代史·梁书》本传、《唐诗纪事》及《唐才子传》。 杜荀鹤的作品>>

猜您喜欢

访蔡融因题

杜荀鹤

杖藜时复过荒郊,来到君家不忍抛。zhàng lí shí fù guò huāng jiāo,lái dào jūn jiā bù rěn pāo。
每见苦心修好事,未尝开口怨平交。měi jiàn kǔ xīn xiū hǎo shì,wèi cháng kāi kǒu yuàn píng jiāo。
一溪寒色渔收网,半树斜阳鸟傍巢。yī xī hán sè yú shōu wǎng,bàn shù xié yáng niǎo bàng cháo。
必若天工主人事,肯交吾子委衡茅。bì ruò tiān gōng zhǔ rén shì,kěn jiāo wú zi wěi héng máo。

闲居书事

杜荀鹤

竹门茅屋带村居,数亩生涯自有馀。zhú mén máo wū dài cūn jū,shù mǔ shēng yá zì yǒu yú。
鬓白只应秋鍊句,眼昏多为夜抄书。bìn bái zhǐ yīng qiū liàn jù,yǎn hūn duō wèi yè chāo shū。
雁惊风浦渔灯动,猿叫霜林橡实疏。yàn jīng fēng pǔ yú dēng dòng,yuán jiào shuāng lín xiàng shí shū。
待得功成即西去,时清不问命何如。dài dé gōng chéng jí xī qù,shí qīng bù wèn mìng hé rú。

友人赠舍弟依韵戏和

杜荀鹤

吾家此弟有何知,多愧君开道业基。wú jiā cǐ dì yǒu hé zhī,duō kuì jūn kāi dào yè jī。
不觉裹头成大汉,昨来竹马作童儿。bù jué guǒ tóu chéng dà hàn,zuó lái zhú mǎ zuò tóng ér。
还缘世遇兵戈闹,只恐身修礼乐迟。hái yuán shì yù bīng gē nào,zhǐ kǒng shēn xiū lǐ lè chí。
及见和诗诗自好,砣公不到更何时。jí jiàn hé shī shī zì hǎo,tuó gōng bù dào gèng hé shí。

乱后逢村叟

杜荀鹤

经乱衰翁居破村,村中何事不伤魂。jīng luàn shuāi wēng jū pò cūn,cūn zhōng hé shì bù shāng hún。
因供寨木无桑柘,为著乡兵绝子孙。yīn gōng zhài mù wú sāng zhè,wèi zhù xiāng bīng jué zi sūn。
还似平宁徵赋税,未尝州县略安存。hái shì píng níng zhēng fù shuì,wèi cháng zhōu xiàn lüè ān cún。
至于鸡犬皆星散,日落前山独倚门。zhì yú jī quǎn jiē xīng sàn,rì luò qián shān dú yǐ mén。

赠元上人

杜荀鹤

多少僧中僧行高,偈成流落遍僧抄。duō shǎo sēng zhōng sēng xíng gāo,jì chéng liú luò biàn sēng chāo。
经窗月静滩声到,石径人稀藓色交。jīng chuāng yuè jìng tān shēng dào,shí jìng rén xī xiǎn sè jiāo。
垂露竹黏蝉落壳,窣云松载鹤栖巢。chuí lù zhú nián chán luò ké,sū yún sōng zài hè qī cháo。
煮茶童子闲胜我,犹得依时把磬敲。zhǔ chá tóng zi xián shèng wǒ,yóu dé yī shí bǎ qìng qiāo。

下第东归道中作

杜荀鹤

一回落第一宁亲,多是途中过却春。yī huí luò dì yī níng qīn,duō shì tú zhōng guò què chūn。
心火不销双鬓雪,眼泉难濯满衣尘。xīn huǒ bù xiāo shuāng bìn xuě,yǎn quán nán zhuó mǎn yī chén。
苦吟风月唯添病,遍识公卿未免贫。kǔ yín fēng yuè wéi tiān bìng,biàn shí gōng qīng wèi miǎn pín。
马壮金多有官者,荣归却笑读书人。mǎ zhuàng jīn duō yǒu guān zhě,róng guī què xiào dú shū rén。

夏日留题张山人林亭

杜荀鹤

此中偏称夏中游,时有风来暑气收。cǐ zhōng piān chēng xià zhōng yóu,shí yǒu fēng lái shǔ qì shōu。
涧底松摇千尺雨,庭中竹撼一窗秋。jiàn dǐ sōng yáo qiān chǐ yǔ,tíng zhōng zhú hàn yī chuāng qiū。
求猿句寄山深寺,乞鹤书传海畔洲。qiú yuán jù jì shān shēn sì,qǐ hè shū chuán hǎi pàn zhōu。
闲与先生话身事,浮名薄宦总悠悠。xián yǔ xiān shēng huà shēn shì,fú míng báo huàn zǒng yōu yōu。

伤病马

杜荀鹤

此马堪怜力壮时,细匀行步恐尘知。cǐ mǎ kān lián lì zhuàng shí,xì yún xíng bù kǒng chén zhī。
骑来未省将鞭触,病后长教觅药医。qí lái wèi shěng jiāng biān chù,bìng hòu zhǎng jiào mì yào yī。
顾主强抬和泪眼,就人轻刷带疮皮。gù zhǔ qiáng tái hé lèi yǎn,jiù rén qīng shuā dài chuāng pí。
只今筋骨浑全在,春暖莎青放未迟。zhǐ jīn jīn gǔ hún quán zài,chūn nuǎn shā qīng fàng wèi chí。

馆舍秋夕

杜荀鹤

寒雨萧萧灯焰青,灯前孤客难为情。hán yǔ xiāo xiāo dēng yàn qīng,dēng qián gū kè nán wèi qíng。
兵戈闹日别乡国,鸿雁过时思弟兄。bīng gē nào rì bié xiāng guó,hóng yàn guò shí sī dì xiōng。
冷极睡无离枕梦,苦多吟有彻云声。lěng jí shuì wú lí zhěn mèng,kǔ duō yín yǒu chè yún shēng。
出门便作还家计,直至如今计未成。chū mén biàn zuò hái jiā jì,zhí zhì rú jīn jì wèi chéng。

送僧赴黄山沐汤泉兼参禅宗长老

杜荀鹤

闻有汤泉独去寻,一瓶一钵一无金。wén yǒu tāng quán dú qù xún,yī píng yī bō yī wú jīn。
不愁乱世兵相害,却喜寒山路入深。bù chóu luàn shì bīng xiāng hài,què xǐ hán shān lù rù shēn。
野老祷神鸦噪庙,猎人冲雪鹿惊林。yě lǎo dǎo shén yā zào miào,liè rén chōng xuě lù jīng lín。
患身是幻逢禅主,水洗皮肤语洗心。huàn shēn shì huàn féng chán zhǔ,shuǐ xǐ pí fū yǔ xǐ xīn。

哭山友

杜荀鹤

十载同栖庐岳云,寒烧枯叶夜论文。shí zài tóng qī lú yuè yún,hán shāo kū yè yè lùn wén。
在生未识公卿面,至死不离麋鹿群。zài shēng wèi shí gōng qīng miàn,zhì sǐ bù lí mí lù qún。
从见蓬蒿丛坏屋,长忧雨雪透荒坟。cóng jiàn péng hāo cóng huài wū,zhǎng yōu yǔ xuě tòu huāng fén。
把君诗句高声读,想得天高也合闻。bǎ jūn shī jù gāo shēng dú,xiǎng dé tiān gāo yě hé wén。

献池州牧

杜荀鹤

池阳今日似渔阳,大变凶年作小康。chí yáng jīn rì shì yú yáng,dà biàn xiōng nián zuò xiǎo kāng。
江路静来通客货,郡城安后绝戎装。jiāng lù jìng lái tōng kè huò,jùn chéng ān hòu jué róng zhuāng。
分开野色收新麦,惊断莺声摘嫩桑。fēn kāi yě sè shōu xīn mài,jīng duàn yīng shēng zhāi nèn sāng。
纵有逋民归未得,远闻仁政旋还乡。zòng yǒu bū mín guī wèi dé,yuǎn wén rén zhèng xuán hái xiāng。

送韦书记归京

杜荀鹤

韦杜相逢眼自明,事连恩地倍牵情。wéi dù xiāng féng yǎn zì míng,shì lián ēn dì bèi qiān qíng。
闻归帝里愁攀送,知到师门话姓名。wén guī dì lǐ chóu pān sòng,zhī dào shī mén huà xìng míng。
朝客半修前辈礼,古人多重晚年荣。cháo kè bàn xiū qián bèi lǐ,gǔ rén duō zhòng wǎn nián róng。
从来有泪非无泪,未似今朝泪满缨。cóng lái yǒu lèi fēi wú lèi,wèi shì jīn cháo lèi mǎn yīng。

献郑给事

杜荀鹤

化行邦域二年春,樵唱渔歌日日新。huà xíng bāng yù èr nián chūn,qiáo chàng yú gē rì rì xīn。
未降诏书酬善政,不知天泽答何人。wèi jiàng zhào shū chóu shàn zhèng,bù zhī tiān zé dá hé rén。
秋登岳寺云随步,夜宴江楼月满身。qiū dēng yuè sì yún suí bù,yè yàn jiāng lóu yuè mǎn shēn。
他日朱门恐难扫,沙堤新筑必无尘。tā rì zhū mén kǒng nán sǎo,shā dī xīn zhù bì wú chén。

赠休禅和

杜荀鹤

为僧难得不为僧,僧戒僧仪未是能。wèi sēng nán dé bù wèi sēng,sēng jiè sēng yí wèi shì néng。
弟子自知心了了,吾师应为醉腾腾。dì zi zì zhī xīn le le,wú shī yīng wèi zuì téng téng。
多生觉悟非关衲,一点分明不在灯。duō shēng jué wù fēi guān nà,yī diǎn fēn míng bù zài dēng。
只道诗人无佛性,长将二雅入三乘。zhǐ dào shī rén wú fú xìng,zhǎng jiāng èr yǎ rù sān chéng。