古诗词

与友人对酒吟

杜荀鹤

凭君满酌酒,听我醉中吟。píng jūn mǎn zhuó jiǔ,tīng wǒ zuì zhōng yín。
客路如天远,侯门似海深。kè lù rú tiān yuǎn,hóu mén shì hǎi shēn。
新坟侵古道,白发恋黄金。xīn fén qīn gǔ dào,bái fā liàn huáng jīn。
共有人间事,须怀济物心。gòng yǒu rén jiān shì,xū huái jì wù xīn。
杜荀鹤

杜荀鹤

杜荀鹤(846~904),唐代诗人。字彦之,号九华山人。汉族,池州石埭(今安徽石台)人。大顺进士,以诗名,自成一家,尤长于宫词。大顺二年,第一人擢第,复还旧山。宣州田頵遣至汴通好,朱全忠厚遇之,表授翰林学士、主客员外郎、知制诰。恃势侮易缙绅,众怒,欲杀之而未及。天祐初卒。自序其文为《唐风集》十卷,今编诗三卷。事迹见孙光宪《北梦琐言》、何光远《鉴诫录》、《旧五代史·梁书》本传、《唐诗纪事》及《唐才子传》。 杜荀鹤的作品>>

猜您喜欢

闽中秋思

杜荀鹤

雨匀紫菊丛丛色,风弄红蕉叶叶声。yǔ yún zǐ jú cóng cóng sè,fēng nòng hóng jiāo yè yè shēng。
北畔是山南畔海,祗堪图画不堪行。běi pàn shì shān nán pàn hǎi,zhī kān tú huà bù kān xíng。

八骏图

杜荀鹤

丹雘传真未得真,那知筋骨与精神。dān wò chuán zhēn wèi dé zhēn,nà zhī jīn gǔ yǔ jīng shén。
只今恃骏凭毛色,绿耳骅骝赚杀人。zhǐ jīn shì jùn píng máo sè,lǜ ěr huá liú zhuàn shā rén。

赠僧

杜荀鹤

利门名路两何凭,百岁风前短焰灯。lì mén míng lù liǎng hé píng,bǎi suì fēng qián duǎn yàn dēng。
只恐为僧僧不了,为僧得了总输僧。zhǐ kǒng wèi sēng sēng bù le,wèi sēng dé le zǒng shū sēng。

秋夕

杜荀鹤

世间多少能诗客,谁是无愁得睡人。shì jiān duō shǎo néng shī kè,shuí shì wú chóu dé shuì rén。
自我夜来霜月下,到头吟魄始终身。zì wǒ yè lái shuāng yuè xià,dào tóu yín pò shǐ zhōng shēn。

溪兴

杜荀鹤

山雨溪风卷钓丝,瓦瓯篷底独斟时。shān yǔ xī fēng juǎn diào sī,wǎ ōu péng dǐ dú zhēn shí。
醉来睡着无人唤,流下前溪也不知。zuì lái shuì zhe wú rén huàn,liú xià qián xī yě bù zhī。

过巢湖

杜荀鹤

世人贪利复贪荣,来向湖边始至诚。shì rén tān lì fù tān róng,lái xiàng hú biān shǐ zhì chéng。
男子登舟与登陆,把心何不一般行。nán zi dēng zhōu yǔ dēng lù,bǎ xīn hé bù yī bān xíng。

伤硖石县病叟

杜荀鹤

无子无孙一病翁,将何筋力事耕农。wú zi wú sūn yī bìng wēng,jiāng hé jīn lì shì gēng nóng。
官家不管蓬蒿地,须勒王租出此中。guān jiā bù guǎn péng hāo dì,xū lēi wáng zū chū cǐ zhōng。

赠老僧

杜荀鹤

童子为僧今白首,暗锄心地种闲情。tóng zi wèi sēng jīn bái shǒu,àn chú xīn dì zhǒng xián qíng。
时将旧衲添新线,披坐披行过一生。shí jiāng jiù nà tiān xīn xiàn,pī zuò pī xíng guò yī shēng。

钓叟

杜荀鹤

田不曾耕地不锄,谁人闲散得如渠。tián bù céng gēng dì bù chú,shuí rén xián sàn dé rú qú。
渠将底物为香饵,一度抬竿一个鱼。qú jiāng dǐ wù wèi xiāng ěr,yī dù tái gān yī gè yú。

送人归淝上

杜荀鹤

巢湖春涨喻溪深,才过东关见故林。cháo hú chūn zhǎng yù xī shēn,cái guò dōng guān jiàn gù lín。
莫道南来总无利,水亭山寺二年吟。mò dào nán lái zǒng wú lì,shuǐ tíng shān sì èr nián yín。

自遣

杜荀鹤

粝食粗衣随分过,堆金积帛欲如何。lì shí cū yī suí fēn guò,duī jīn jī bó yù rú hé。
百年身后一丘土,贫富高低争几多。bǎi nián shēn hòu yī qiū tǔ,pín fù gāo dī zhēng jǐ duō。

闻子规

杜荀鹤

楚天空阔月成轮,蜀魄声声似告人。chǔ tiān kōng kuò yuè chéng lún,shǔ pò shēng shēng shì gào rén。
啼得血流无用处,不如缄口过残春。tí dé xuè liú wú yòng chù,bù rú jiān kǒu guò cán chūn。

秋夜苦吟

杜荀鹤

吟尽三更未著题,竹风松雨共凄凄。yín jǐn sān gèng wèi zhù tí,zhú fēng sōng yǔ gòng qī qī。
此时若有人来听,始觉巴猿不解啼。cǐ shí ruò yǒu rén lái tīng,shǐ jué bā yuán bù jiě tí。

秋夜闻砧

杜荀鹤

荒凉客舍眠秋色,砧杵家家弄月明。huāng liáng kè shě mián qiū sè,zhēn chǔ jiā jiā nòng yuè míng。
不及巴山听猿夜,三声中有不愁声。bù jí bā shān tīng yuán yè,sān shēng zhōng yǒu bù chóu shēng。

将过湖南经马当山庙因书三绝

杜荀鹤

人说马当波浪险,我经波浪似通衢。rén shuō mǎ dāng bō làng xiǎn,wǒ jīng bō làng shì tōng qú。
大凡君子行藏是,自有龙神卫过湖。dà fán jūn zi xíng cáng shì,zì yǒu lóng shén wèi guò hú。