古诗词

寄同人

杜荀鹤

尽与贫为患,唯余即不然。jǐn yǔ pín wèi huàn,wéi yú jí bù rán。
四方无静处,百口度荒年。sì fāng wú jìng chù,bǎi kǒu dù huāng nián。
白发生闲事,新诗出数联。bái fā shēng xián shì,xīn shī chū shù lián。
时情竟如此,不免却归田。shí qíng jìng rú cǐ,bù miǎn què guī tián。
杜荀鹤

杜荀鹤

杜荀鹤(846~904),唐代诗人。字彦之,号九华山人。汉族,池州石埭(今安徽石台)人。大顺进士,以诗名,自成一家,尤长于宫词。大顺二年,第一人擢第,复还旧山。宣州田頵遣至汴通好,朱全忠厚遇之,表授翰林学士、主客员外郎、知制诰。恃势侮易缙绅,众怒,欲杀之而未及。天祐初卒。自序其文为《唐风集》十卷,今编诗三卷。事迹见孙光宪《北梦琐言》、何光远《鉴诫录》、《旧五代史·梁书》本传、《唐诗纪事》及《唐才子传》。 杜荀鹤的作品>>

猜您喜欢

恩门致书远及山居因献之

杜荀鹤

时难转觉保身难,难向师门欲继颜。shí nán zhuǎn jué bǎo shēn nán,nán xiàng shī mén yù jì yán。
若把白衣轻易脱,却成青桂偶然攀。ruò bǎ bái yī qīng yì tuō,què chéng qīng guì ǒu rán pān。
身居剑戟争雄地,道在乾坤未丧间。shēn jū jiàn jǐ zhēng xióng dì,dào zài qián kūn wèi sàng jiān。
必许酬恩酬未晚,且须容到九华山。bì xǔ chóu ēn chóu wèi wǎn,qiě xū róng dào jiǔ huá shān。

寄温州崔博士

杜荀鹤

怀君劳我写诗情,窣窣阴风有鬼听。huái jūn láo wǒ xiě shī qíng,sū sū yīn fēng yǒu guǐ tīng。
县宰不仁工部饿,酒家无识翰林醒。xiàn zǎi bù rén gōng bù è,jiǔ jiā wú shí hàn lín xǐng。
眼昏经史天何在,心尽英雄国未宁。yǎn hūn jīng shǐ tiān hé zài,xīn jǐn yīng xióng guó wèi níng。
好向贤侯话吟侣,莫教辜负少微星。hǎo xiàng xián hóu huà yín lǚ,mò jiào gū fù shǎo wēi xīng。

李昭象云与二三同人见访有寄

杜荀鹤

得君书后病颜开,云拉同人访我来。dé jūn shū hòu bìng yán kāi,yún lā tóng rén fǎng wǒ lái。
在路不妨冲雨雪,到山还免踏尘埃。zài lù bù fáng chōng yǔ xuě,dào shān hái miǎn tà chén āi。
吟沈水阁何宵月,坐破松岩几处苔。yín shěn shuǐ gé hé xiāo yuè,zuò pò sōng yán jǐ chù tái。
贫舍款宾无别物,止于空战大尊罍。pín shě kuǎn bīn wú bié wù,zhǐ yú kōng zhàn dà zūn léi。

自江西归九华

杜荀鹤

他乡终日忆吾乡,及到吾乡值乱荒。tā xiāng zhōng rì yì wú xiāng,jí dào wú xiāng zhí luàn huāng。
云外好山看不见,马头歧路去何忙。yún wài hǎo shān kàn bù jiàn,mǎ tóu qí lù qù hé máng。
无衣织女桑犹小,阙食农夫麦未黄。wú yī zhī nǚ sāng yóu xiǎo,quē shí nóng fū mài wèi huáng。
许大乾坤吟未了,挥鞭回首出陵阳。xǔ dà qián kūn yín wèi le,huī biān huí shǒu chū líng yáng。

感寓

杜荀鹤

大海波涛浅,小人方寸深。dà hǎi bō tāo qiǎn,xiǎo rén fāng cùn shēn。
海枯终见底,人死不知心。hǎi kū zhōng jiàn dǐ,rén sǐ bù zhī xīn。

春闺怨

杜荀鹤

朝喜花艳春,暮悲花委尘。cháo xǐ huā yàn chūn,mù bēi huā wěi chén。
不悲花落早,悲妾似花身。bù bēi huā luò zǎo,bēi qiè shì huā shēn。

钓叟

杜荀鹤

茅屋深湾里,钓船横竹门。máo wū shēn wān lǐ,diào chuán héng zhú mén。
经营衣食外,犹得弄儿孙。jīng yíng yī shí wài,yóu dé nòng ér sūn。

再经胡城县

杜荀鹤

去岁曾经此县城,县民无口不冤声。qù suì céng jīng cǐ xiàn chéng,xiàn mín wú kǒu bù yuān shēng。
今来县宰加朱绂,便是生灵血染成。jīn lái xiàn zǎi jiā zhū fú,biàn shì shēng líng xuè rǎn chéng。

读诸家诗

杜荀鹤

辞赋文章能者稀,难中难者莫过诗。cí fù wén zhāng néng zhě xī,nán zhōng nán zhě mò guò shī。
直应吟骨无生死,只我前身是阿谁。zhí yīng yín gǔ wú shēng sǐ,zhǐ wǒ qián shēn shì ā shuí。

春来燕

杜荀鹤

我屋汝嫌低不住,雕梁画阁也知宽。wǒ wū rǔ xián dī bù zhù,diāo liáng huà gé yě zhī kuān。
大须稳择安巢处,莫道巢成却不安。dà xū wěn zé ān cháo chù,mò dào cháo chéng què bù ān。

清溪来明府出二子请诗因遗一绝

杜荀鹤

珠明玉润尽惊人,不称寒门不称贫。zhū míng yù rùn jǐn jīng rén,bù chēng hán mén bù chēng pín。
若向吾唐作双瑞,便同祥凤与祥麟。ruò xiàng wú táng zuò shuāng ruì,biàn tóng xiáng fèng yǔ xiáng lín。

哭陈陶

杜荀鹤

耒阳山下伤工部,采石江边吊翰林。lěi yáng shān xià shāng gōng bù,cǎi shí jiāng biān diào hàn lín。
两地荒坟各三尺,却成开解哭君心。liǎng dì huāng fén gè sān chǐ,què chéng kāi jiě kū jūn xīn。

哭贝韬

杜荀鹤

交朋来哭我来歌,喜傍山家葬荔萝。jiāo péng lái kū wǒ lái gē,xǐ bàng shān jiā zàng lì luó。
四海十年人杀尽,似君埋少不埋多。sì hǎi shí nián rén shā jǐn,shì jūn mái shǎo bù mái duō。

蚕妇

杜荀鹤

粉色全无饥色加,岂知人世有荣华。fěn sè quán wú jī sè jiā,qǐ zhī rén shì yǒu róng huá。
年年道我蚕辛苦,底事浑身着苎麻。nián nián dào wǒ cán xīn kǔ,dǐ shì hún shēn zhe zhù má。

山寺

杜荀鹤

草靸无尘心地闲,静随猿鸟过寒暄。cǎo sǎ wú chén xīn dì xián,jìng suí yuán niǎo guò hán xuān。
眼昏齿落看经遍,却向僧中总不言。yǎn hūn chǐ luò kàn jīng biàn,què xiàng sēng zhōng zǒng bù yán。