古诗词

塞上

杜荀鹤

草白河冰合,蕃戎出掠频。cǎo bái hé bīng hé,fān róng chū lüè pín。
戍楼三号火,探马一条尘。shù lóu sān hào huǒ,tàn mǎ yī tiáo chén。
战士风霜老,将军雨露新。zhàn shì fēng shuāng lǎo,jiāng jūn yǔ lù xīn。
封侯不由此,何以慰征人。fēng hóu bù yóu cǐ,hé yǐ wèi zhēng rén。
杜荀鹤

杜荀鹤

杜荀鹤(846~904),唐代诗人。字彦之,号九华山人。汉族,池州石埭(今安徽石台)人。大顺进士,以诗名,自成一家,尤长于宫词。大顺二年,第一人擢第,复还旧山。宣州田頵遣至汴通好,朱全忠厚遇之,表授翰林学士、主客员外郎、知制诰。恃势侮易缙绅,众怒,欲杀之而未及。天祐初卒。自序其文为《唐风集》十卷,今编诗三卷。事迹见孙光宪《北梦琐言》、何光远《鉴诫录》、《旧五代史·梁书》本传、《唐诗纪事》及《唐才子传》。 杜荀鹤的作品>>

猜您喜欢

题护国大师塔

杜荀鹤

莫认双林是佛林,禅栖无地亦无金。mò rèn shuāng lín shì fú lín,chán qī wú dì yì wú jīn。
塔前尽礼灰来相,衲下谁宗印了心。tǎ qián jǐn lǐ huī lái xiāng,nà xià shuí zōng yìn le xīn。
笠象胤明双不见,线源分派寸难寻。lì xiàng yìn míng shuāng bù jiàn,xiàn yuán fēn pài cùn nán xún。
吾师觉路余知处,大藏经门一夜吟。wú shī jué lù yú zhī chù,dà cáng jīng mén yī yè yín。

春日山中对雪有作

杜荀鹤

竹树无声或有声,霏霏漠漠散还凝。zhú shù wú shēng huò yǒu shēng,fēi fēi mò mò sàn hái níng。
岭梅谢后重妆蕊,岩水铺来却结冰。lǐng méi xiè hòu zhòng zhuāng ruǐ,yán shuǐ pù lái què jié bīng。
牢系鹿儿防猎客,满添茶鼎候吟僧。láo xì lù ér fáng liè kè,mǎn tiān chá dǐng hòu yín sēng。
好将膏雨同功力,松径莓苔又一层。hǎo jiāng gāo yǔ tóng gōng lì,sōng jìng méi tái yòu yī céng。

山中对雪有作

杜荀鹤

一浑乾坤万象收,唯应不壅大江流。yī hún qián kūn wàn xiàng shōu,wéi yīng bù yōng dà jiāng liú。
虎狼遇猎难藏迹,松柏因风易举头。hǔ láng yù liè nán cáng jì,sōng bǎi yīn fēng yì jǔ tóu。
玉帐英雄携妓赏,山村鸟雀共民愁。yù zhàng yīng xióng xié jì shǎng,shān cūn niǎo què gòng mín chóu。
岂堪久蔽苍苍色,须放三光照九州。qǐ kān jiǔ bì cāng cāng sè,xū fàng sān guāng zhào jiǔ zhōu。

戏题王处士书斋

杜荀鹤

先生高兴似樵渔,水鸟山猿一处居。xiān shēng gāo xīng shì qiáo yú,shuǐ niǎo shān yuán yī chù jū。
石径可行苔色厚,钓竿时斫竹丛疏。shí jìng kě xíng tái sè hòu,diào gān shí zhuó zhú cóng shū。
欺春祗爱和醅酒,讳老犹看夹注书。qī chūn zhī ài hé pēi jiǔ,huì lǎo yóu kàn jiā zhù shū。
莫道无金空有寿,有金无寿欲何如。mò dào wú jīn kōng yǒu shòu,yǒu jīn wú shòu yù hé rú。

早发

杜荀鹤

东窗未明尘梦苏,呼童结束登征途。dōng chuāng wèi míng chén mèng sū,hū tóng jié shù dēng zhēng tú。
落叶铺霜马蹄滑,寒猿啸月人心孤。luò yè pù shuāng mǎ tí huá,hán yuán xiào yuè rén xīn gū。
时逆帽檐风刮顶,旋呵鞭手冻粘须。shí nì mào yán fēng guā dǐng,xuán hē biān shǒu dòng zhān xū。
青云快活一未见,争得安闲钓五湖。qīng yún kuài huó yī wèi jiàn,zhēng dé ān xián diào wǔ hú。

题仇处士郊居

杜荀鹤

江南景簇此林亭,手板蓝裾自可轻。jiāng nán jǐng cù cǐ lín tíng,shǒu bǎn lán jū zì kě qīng。
洞里客来无俗话,郭中人到有公情。dòng lǐ kè lái wú sú huà,guō zhōng rén dào yǒu gōng qíng。
闲敲岩果呼猿接,时钓溪鱼引鹤争。xián qiāo yán guǒ hū yuán jiē,shí diào xī yú yǐn hè zhēng。
笑我有诗三百首,马蹄红日急于名。xiào wǒ yǒu shī sān bǎi shǒu,mǎ tí hóng rì jí yú míng。

依韵次

杜荀鹤

天上诗名天下传,引来齐列玉皇前。tiān shàng shī míng tiān xià chuán,yǐn lái qí liè yù huáng qián。
大仙录后头无雪,至药成来灶绝烟。dà xiān lù hòu tóu wú xuě,zhì yào chéng lái zào jué yān。
笑蹑紫云金作阙,梦抛尘世铁为船。xiào niè zǐ yún jīn zuò quē,mèng pāo chén shì tiě wèi chuán。
九华山叟惊凡骨,同到蓬莱岂偶然。jiǔ huá shān sǒu jīng fán gǔ,tóng dào péng lái qǐ ǒu rán。

晚春寄同年张曙先辈

杜荀鹤

莫将时态破天真,只合高歌醉过春。mò jiāng shí tài pò tiān zhēn,zhǐ hé gāo gē zuì guò chūn。
易落好花三个月,难留浮世百年身。yì luò hǎo huā sān gè yuè,nán liú fú shì bǎi nián shēn。
无金润屋浑闲事,有酒扶头是了人。wú jīn rùn wū hún xián shì,yǒu jiǔ fú tóu shì le rén。
恩地未酬闲未得,一回醒话一沾巾。ēn dì wèi chóu xián wèi dé,yī huí xǐng huà yī zhān jīn。

长安春感

杜荀鹤

出京无计住京难,深入东风转索然。chū jīng wú jì zhù jīng nán,shēn rù dōng fēng zhuǎn suǒ rán。
满眼有花寒食下,一家无信楚江边。mǎn yǎn yǒu huā hán shí xià,yī jiā wú xìn chǔ jiāng biān。
此时晴景愁于雨,是处莺声苦却蝉。cǐ shí qíng jǐng chóu yú yǔ,shì chù yīng shēng kǔ què chán。
公道算来终达去,更从今日望明年。gōng dào suàn lái zhōng dá qù,gèng cóng jīn rì wàng míng nián。

登灵山水阁贻钓者

杜荀鹤

江上见僧谁是了,修斋补衲日劳身。jiāng shàng jiàn sēng shuí shì le,xiū zhāi bǔ nà rì láo shēn。
未胜渔父闲垂钓,独背斜阳不采人。wèi shèng yú fù xián chuí diào,dú bèi xié yáng bù cǎi rén。
纵有风波犹得睡,总无蓑笠始为贫。zòng yǒu fēng bō yóu dé shuì,zǒng wú suō lì shǐ wèi pín。
瓦瓶盛酒瓷瓯酌,荻浦芦湾是要津。wǎ píng shèng jiǔ cí ōu zhuó,dí pǔ lú wān shì yào jīn。

赠溧水

杜荀鹤

庭户萧条燕雀喧,日高窗下枕书眠。tíng hù xiāo tiáo yàn què xuān,rì gāo chuāng xià zhěn shū mián。
只闻留客教沽酒,未省逢人说料钱。zhǐ wén liú kè jiào gū jiǔ,wèi shěng féng rén shuō liào qián。
洞口礼星披鹤氅,溪头吟月上渔船。dòng kǒu lǐ xīng pī hè chǎng,xī tóu yín yuè shàng yú chuán。
九华山叟心相许,不计官卑赠一篇。jiǔ huá shān sǒu xīn xiāng xǔ,bù jì guān bēi zèng yī piān。

读张仆射诗

杜荀鹤

秋吟一轴见心胸,万象搜罗咏欲空。qiū yín yī zhóu jiàn xīn xiōng,wàn xiàng sōu luó yǒng yù kōng。
才大却嫌天上桂,世危翻立阵前功。cái dà què xián tiān shàng guì,shì wēi fān lì zhèn qián gōng。
廉颇解武文无说,谢朓能文武不通。lián pǒ jiě wǔ wén wú shuō,xiè tiǎo néng wén wǔ bù tōng。
双美总输张太守,二南章句六钧弓。shuāng měi zǒng shū zhāng tài shǒu,èr nán zhāng jù liù jūn gōng。

题所居村舍

杜荀鹤

家随兵尽屋空存,税额宁容减一分。jiā suí bīng jǐn wū kōng cún,shuì é níng róng jiǎn yī fēn。
衣食旋营犹可过,赋输长急不堪闻。yī shí xuán yíng yóu kě guò,fù shū zhǎng jí bù kān wén。
蚕无夏织桑充寨,田废春耕犊劳军。cán wú xià zhī sāng chōng zhài,tián fèi chūn gēng dú láo jūn。
如此数州谁会得,杀民将尽更邀勋。rú cǐ shù zhōu shuí huì dé,shā mín jiāng jǐn gèng yāo xūn。

献钱塘县罗著作判官

杜荀鹤

还乡夫子遇贤侯,抚字情知不自由。hái xiāng fū zi yù xián hóu,fǔ zì qíng zhī bù zì yóu。
莫把一名专懊恼,放教双眼绝冤雠。mò bǎ yī míng zhuān ào nǎo,fàng jiào shuāng yǎn jué yuān chóu。
猩袍懒著辞公宴,鹤氅闲披访道流。xīng páo lǎn zhù cí gōng yàn,hè chǎng xián pī fǎng dào liú。
犹有九华知己在,羡君高卧早回头。yóu yǒu jiǔ huá zhī jǐ zài,xiàn jūn gāo wò zǎo huí tóu。

遣怀

杜荀鹤

驱驰岐路共营营,只为人间利与名。qū chí qí lù gòng yíng yíng,zhǐ wèi rén jiān lì yǔ míng。
红杏园中终拟醉,白云山下懒归耕。hóng xìng yuán zhōng zhōng nǐ zuì,bái yún shān xià lǎn guī gēng。
题桥每念相如志,佩印当期季子荣。tí qiáo měi niàn xiāng rú zhì,pèi yìn dāng qī jì zi róng。
谩道彊亲堪倚赖,到头须是有前程。mán dào jiàng qīn kān yǐ lài,dào tóu xū shì yǒu qián chéng。