古诗词

送姚庭圭

杜荀鹤

脱衣将换酒,对酌话何之。tuō yī jiāng huàn jiǔ,duì zhuó huà hé zhī。
雨后秋萧索,天涯晚别离。yǔ hòu qiū xiāo suǒ,tiān yá wǎn bié lí。
人生无此恨,鬓色不成丝。rén shēng wú cǐ hèn,bìn sè bù chéng sī。
未得重相见,看君马上诗。wèi dé zhòng xiāng jiàn,kàn jūn mǎ shàng shī。
杜荀鹤

杜荀鹤

杜荀鹤(846~904),唐代诗人。字彦之,号九华山人。汉族,池州石埭(今安徽石台)人。大顺进士,以诗名,自成一家,尤长于宫词。大顺二年,第一人擢第,复还旧山。宣州田頵遣至汴通好,朱全忠厚遇之,表授翰林学士、主客员外郎、知制诰。恃势侮易缙绅,众怒,欲杀之而未及。天祐初卒。自序其文为《唐风集》十卷,今编诗三卷。事迹见孙光宪《北梦琐言》、何光远《鉴诫录》、《旧五代史·梁书》本传、《唐诗纪事》及《唐才子传》。 杜荀鹤的作品>>

猜您喜欢

书斋即事

杜荀鹤

时清只合力为儒,不可家贫与善疏。shí qīng zhǐ hé lì wèi rú,bù kě jiā pín yǔ shàn shū。
卖却屋边三亩地,添成窗下一床书。mài què wū biān sān mǔ dì,tiān chéng chuāng xià yī chuáng shū。
沿溪摘果霜晴后,出竹吟诗月上初。yán xī zhāi guǒ shuāng qíng hòu,chū zhú yín shī yuè shàng chū。
乡里老农多见笑,不知稽古胜耕锄。xiāng lǐ lǎo nóng duō jiàn xiào,bù zhī jī gǔ shèng gēng chú。

隽阳道中

杜荀鹤

客路客路何悠悠,蝉声向背槐花愁。kè lù kè lù hé yōu yōu,chán shēng xiàng bèi huái huā chóu。
争知百岁不百岁,未合白头今白头。zhēng zhī bǎi suì bù bǎi suì,wèi hé bái tóu jīn bái tóu。
四五朵山妆雨色,两三行雁帖云秋。sì wǔ duǒ shān zhuāng yǔ sè,liǎng sān xíng yàn tiē yún qiū。
输他江上垂纶者,只在船中老便休。shū tā jiāng shàng chuí lún zhě,zhǐ zài chuán zhōng lǎo biàn xiū。

入关因别舍弟

杜荀鹤

吾今别汝汝听言,去住人情足可安。wú jīn bié rǔ rǔ tīng yán,qù zhù rén qíng zú kě ān。
百口度荒均食易,数年经乱保家难。bǎi kǒu dù huāng jūn shí yì,shù nián jīng luàn bǎo jiā nán。
莫愁寒族无人荐,但愿春官把卷看。mò chóu hán zú wú rén jiàn,dàn yuàn chūn guān bǎ juǎn kàn。
天道不欺心意是,帝乡吾土一般般。tiān dào bù qī xīn yì shì,dì xiāng wú tǔ yī bān bān。

赠彭蠡钓者

杜荀鹤

偏坐渔舟出苇林,苇花零落向秋深。piān zuò yú zhōu chū wěi lín,wěi huā líng luò xiàng qiū shēn。
只将波上鸥为侣,不把人间事系心。zhǐ jiāng bō shàng ōu wèi lǚ,bù bǎ rén jiān shì xì xīn。
傍岸歌来风欲起,卷丝眠去月初沈。bàng àn gē lái fēng yù qǐ,juǎn sī mián qù yuè chū shěn。
若教我似君闲放,赢得湖山到老吟。ruò jiào wǒ shì jūn xián fàng,yíng dé hú shān dào lǎo yín。

送友人入关

杜荀鹤

此去青云莫更疑,出人才行足人知。cǐ qù qīng yún mò gèng yí,chū rén cái xíng zú rén zhī。
况当朝野搜贤日,正是孤寒取士时。kuàng dāng cháo yě sōu xián rì,zhèng shì gū hán qǔ shì shí。
仙岛烟霞通鹤信,早春雷雨与龙期。xiān dǎo yān xiá tōng hè xìn,zǎo chūn léi yǔ yǔ lóng qī。
我今不得同君去,两鬓霜欺桂一枝。wǒ jīn bù dé tóng jūn qù,liǎng bìn shuāng qī guì yī zhī。

送友人宰浔阳

杜荀鹤

高兴那言去路长,非君不解爱浔阳。gāo xīng nà yán qù lù zhǎng,fēi jūn bù jiě ài xún yáng。
有时猿鸟来公署,到处烟霞是道乡。yǒu shí yuán niǎo lái gōng shǔ,dào chù yān xiá shì dào xiāng。
钓艇满江鱼贱菜,纸窑连岳楮多桑。diào tǐng mǎn jiāng yú jiàn cài,zhǐ yáo lián yuè chǔ duō sāng。
陶潜旧隐依稀在,好继高踪结草堂。táo qián jiù yǐn yī xī zài,hǎo jì gāo zōng jié cǎo táng。

秋日卧病

杜荀鹤

浮世浮名能几何,致身流落向天涯。fú shì fú míng néng jǐ hé,zhì shēn liú luò xiàng tiān yá。
少年心壮轻为客,一日病来思在家。shǎo nián xīn zhuàng qīng wèi kè,yī rì bìng lái sī zài jiā。
山顶老猿啼古木,渡头新雁下平沙。shān dǐng lǎo yuán tí gǔ mù,dù tóu xīn yàn xià píng shā。
不堪吟罢西风起,黄叶满庭寒日斜。bù kān yín bà xī fēng qǐ,huáng yè mǎn tíng hán rì xié。

叙吟

杜荀鹤

多惭到处有诗名,转觉吟诗僻性成。duō cán dào chù yǒu shī míng,zhuǎn jué yín shī pì xìng chéng。
度水却嫌船著岸,过山翻恨马贪程。dù shuǐ què xián chuán zhù àn,guò shān fān hèn mǎ tān chéng。
如雠雪月年年景,似梦笙歌处处声。rú chóu xuě yuè nián nián jǐng,shì mèng shēng gē chù chù shēng。
未合白头今已白,自知非为别愁生。wèi hé bái tóu jīn yǐ bái,zì zhī fēi wèi bié chóu shēng。

行次荥阳却寄诸弟

杜荀鹤

难把归书说远情,奉亲多阙拙为兄。nán bǎ guī shū shuō yuǎn qíng,fèng qīn duō quē zhuō wèi xiōng。
早知寸禄荣家晚,悔不深山共汝耕。zǎo zhī cùn lù róng jiā wǎn,huǐ bù shēn shān gòng rǔ gēng。
枕上算程关月落,帽前搜景岳云生。zhěn shàng suàn chéng guān yuè luò,mào qián sōu jǐng yuè yún shēng。
如今已作长安计,只得辛勤取一名。rú jīn yǐ zuò zhǎng ān jì,zhǐ dé xīn qín qǔ yī míng。

登石壁禅师水阁有作

杜荀鹤

石壁早闻僧说好,今来偏与我相宜。shí bì zǎo wén sēng shuō hǎo,jīn lái piān yǔ wǒ xiāng yí。
有山有水堪吟处,无雨无风见景时。yǒu shān yǒu shuǐ kān yín chù,wú yǔ wú fēng jiàn jǐng shí。
渔父晚船分浦钓,牧童寒笛倚牛吹。yú fù wǎn chuán fēn pǔ diào,mù tóng hán dí yǐ niú chuī。
画人画得从他画,六幅应输八句诗。huà rén huà dé cóng tā huà,liù fú yīng shū bā jù shī。

赠袒肩和尚

杜荀鹤

山衣草屐染莓苔,双眼犹慵向俗开。shān yī cǎo jī rǎn méi tái,shuāng yǎn yóu yōng xiàng sú kāi。
若比吾师居世上,何如野客卧岩隈。ruò bǐ wú shī jū shì shàng,hé rú yě kè wò yán wēi。
才闻锡杖离三楚,又说随缘向五台。cái wén xī zhàng lí sān chǔ,yòu shuō suí yuán xiàng wǔ tái。
乘醉吟诗问禅理,为谁须去为谁来。chéng zuì yín shī wèn chán lǐ,wèi shuí xū qù wèi shuí lái。

闲居即事

杜荀鹤

形觉清羸道觉肥,竹门前径静相宜。xíng jué qīng léi dào jué féi,zhú mén qián jìng jìng xiāng yí。
一壶村酒无求处,数朵庭花见落时。yī hú cūn jiǔ wú qiú chù,shù duǒ tíng huā jiàn luò shí。
章句偶为前辈许,话言多被俗人疑。zhāng jù ǒu wèi qián bèi xǔ,huà yán duō bèi sú rén yí。
一枝仙桂如攀得,只此山前是老期。yī zhī xiān guì rú pān dé,zhǐ cǐ shān qián shì lǎo qī。

自叙

杜荀鹤

酒瓮琴书伴病身,熟谙时事乐于贫。jiǔ wèng qín shū bàn bìng shēn,shú ān shí shì lè yú pín。
宁为宇宙闲吟客,怕作乾坤窃禄人。níng wèi yǔ zhòu xián yín kè,pà zuò qián kūn qiè lù rén。
诗旨未能忘救物,世情奈值不容真。shī zhǐ wèi néng wàng jiù wù,shì qíng nài zhí bù róng zhēn。
平生肺腑无言处,白发吾唐一逸人。píng shēng fèi fǔ wú yán chù,bái fā wú táng yī yì rén。

空闲二公递以禅律相鄙因而解之

杜荀鹤

一教谁云辟二途,律禅禅律智归愚。yī jiào shuí yún pì èr tú,lǜ chán chán lǜ zhì guī yú。
念珠在手隳禅衲,禅衲披肩坏念珠。niàn zhū zài shǒu huī chán nà,chán nà pī jiān huài niàn zhū。
象外空分空外象,无中有作有中无。xiàng wài kōng fēn kōng wài xiàng,wú zhōng yǒu zuò yǒu zhōng wú。
有无无有师穷取,山到平来海亦枯。yǒu wú wú yǒu shī qióng qǔ,shān dào píng lái hǎi yì kū。

寄温州朱尚书并呈军倅崔太傅

杜荀鹤

永嘉名郡昔推名,连属荀家弟与兄。yǒng jiā míng jùn xī tuī míng,lián shǔ xún jiā dì yǔ xiōng。
教化静师龚渤海,篇章高体谢宣城。jiào huà jìng shī gōng bó hǎi,piān zhāng gāo tǐ xiè xuān chéng。
山从海岸妆吟景,水自城根演政声。shān cóng hǎi àn zhuāng yín jǐng,shuǐ zì chéng gēn yǎn zhèng shēng。
今日老输崔博士,不妨疏逸伴双旌。jīn rì lǎo shū cuī bó shì,bù fáng shū yì bàn shuāng jīng。