古诗词

秋晨有感

杜荀鹤

木叶落时节,旅人初梦惊。mù yè luò shí jié,lǚ rén chū mèng jīng。
钟才枕上尽,事已眼前生。zhōng cái zhěn shàng jǐn,shì yǐ yǎn qián shēng。
吟发不长黑,世交无久情。yín fā bù zhǎng hēi,shì jiāo wú jiǔ qíng。
且将公道约,未忍便归耕。qiě jiāng gōng dào yuē,wèi rěn biàn guī gēng。
杜荀鹤

杜荀鹤

杜荀鹤(846~904),唐代诗人。字彦之,号九华山人。汉族,池州石埭(今安徽石台)人。大顺进士,以诗名,自成一家,尤长于宫词。大顺二年,第一人擢第,复还旧山。宣州田頵遣至汴通好,朱全忠厚遇之,表授翰林学士、主客员外郎、知制诰。恃势侮易缙绅,众怒,欲杀之而未及。天祐初卒。自序其文为《唐风集》十卷,今编诗三卷。事迹见孙光宪《北梦琐言》、何光远《鉴诫录》、《旧五代史·梁书》本传、《唐诗纪事》及《唐才子传》。 杜荀鹤的作品>>

猜您喜欢

秋夜

杜荀鹤

一望一苍然,萧骚起暮天。yī wàng yī cāng rán,xiāo sāo qǐ mù tiān。
远山横落日,归鸟度平川。yuǎn shān héng luò rì,guī niǎo dù píng chuān。
家是去秋别,月当今夕圆。jiā shì qù qiū bié,yuè dāng jīn xī yuán。
渔翁似相伴,彻晓苇丛边。yú wēng shì xiāng bàn,chè xiǎo wěi cóng biān。

送舍弟

杜荀鹤

我受羁栖惯,客情方细知。wǒ shòu jī qī guàn,kè qíng fāng xì zhī。
好看前路事,不比在家时。hǎo kàn qián lù shì,bù bǐ zài jiā shí。
勉汝言须记,闻人善即师。miǎn rǔ yán xū jì,wén rén shàn jí shī。
旅中无废业,时作一篇诗。lǚ zhōng wú fèi yè,shí zuò yī piān shī。

将归山逢友人

杜荀鹤

儒为君子儒,儒道不妨孤。rú wèi jūn zi rú,rú dào bù fáng gū。
白发多生矣,青山可住乎。bái fā duō shēng yǐ,qīng shān kě zhù hū。
徉狂宁是事,巧达又非夫。yáng kuáng níng shì shì,qiǎo dá yòu fēi fū。
只此平生愿,他人肯信无。zhǐ cǐ píng shēng yuàn,tā rén kěn xìn wú。

经九华费徵君墓

杜荀鹤

凡吊先生者,多伤荆棘间。fán diào xiān shēng zhě,duō shāng jīng jí jiān。
不知三尺墓,高却九华山。bù zhī sān chǐ mù,gāo què jiǔ huá shān。
天地有何外,子孙无亦闲。tiān dì yǒu hé wài,zi sūn wú yì xián。
当时若徵起,未必得身还。dāng shí ruò zhēng qǐ,wèi bì dé shēn hái。

溪居叟

杜荀鹤

溪翁居静处,溪鸟入门飞。xī wēng jū jìng chù,xī niǎo rù mén fēi。
早起钓鱼去,夜深乘月归。zǎo qǐ diào yú qù,yè shēn chéng yuè guī。
见君无事老,觉我有求非。jiàn jūn wú shì lǎo,jué wǒ yǒu qiú fēi。
不说风霜苦,三冬一草衣。bù shuō fēng shuāng kǔ,sān dōng yī cǎo yī。

与友人对酒吟

杜荀鹤

凭君满酌酒,听我醉中吟。píng jūn mǎn zhuó jiǔ,tīng wǒ zuì zhōng yín。
客路如天远,侯门似海深。kè lù rú tiān yuǎn,hóu mén shì hǎi shēn。
新坟侵古道,白发恋黄金。xīn fén qīn gǔ dào,bái fā liàn huáng jīn。
共有人间事,须怀济物心。gòng yǒu rén jiān shì,xū huái jì wù xīn。

送僧

杜荀鹤

道了亦未了,言闲今且闲。dào le yì wèi le,yán xián jīn qiě xián。
从来无住处,此去向何山。cóng lái wú zhù chù,cǐ qù xiàng hé shān。
片石树阴下,斜阳潭影间。piàn shí shù yīn xià,xié yáng tán yǐng jiān。
请师留偈别,恐不到人寰。qǐng shī liú jì bié,kǒng bù dào rén huán。

送九华道士游茅山

杜荀鹤

忽起地仙兴,飘然出旧山。hū qǐ dì xiān xīng,piāo rán chū jiù shān。
于身无切事,在世有馀闲。yú shēn wú qiè shì,zài shì yǒu yú xián。
日月浮生外,乾坤大醉间。rì yuè fú shēng wài,qián kūn dà zuì jiān。
故园华表上,谁得见君还。gù yuán huá biǎo shàng,shuí dé jiàn jūn hái。

寄舍弟

杜荀鹤

世乱信难通,乡心日万重。shì luàn xìn nán tōng,xiāng xīn rì wàn zhòng。
弟兄皆向善,天地合相容。dì xiōng jiē xiàng shàn,tiān dì hé xiāng róng。
大野阴云重,连城杀气浓。dà yě yīn yún zhòng,lián chéng shā qì nóng。
家山白云里,卧得最高峰。jiā shān bái yún lǐ,wò dé zuì gāo fēng。

下第投所知

杜荀鹤

若以名场内,谁无一轴诗。ruò yǐ míng chǎng nèi,shuí wú yī zhóu shī。
纵饶生白发,岂敢怨明时。zòng ráo shēng bái fā,qǐ gǎn yuàn míng shí。
知己虽然切,春官未必私。zhī jǐ suī rán qiè,chūn guān wèi bì sī。
宁教读书眼,不有看花期。níng jiào dú shū yǎn,bù yǒu kàn huā qī。

寄顾云

杜荀鹤

省得前年别,蘋洲旅馆中。shěng dé qián nián bié,píng zhōu lǚ guǎn zhōng。
乱离身不定,彼此信难通。luàn lí shēn bù dìng,bǐ cǐ xìn nán tōng。
侯国兵虽敛,吾乡业已空。hóu guó bīng suī liǎn,wú xiāng yè yǐ kōng。
秋来忆君梦,夜夜逐征鸿。qiū lái yì jūn mèng,yè yè zhú zhēng hóng。

赠宣城麋明府

杜荀鹤

天下为官者,无君一轴诗。tiān xià wèi guān zhě,wú jūn yī zhóu shī。
数联同我得,当代遇谁知。shù lián tóng wǒ dé,dāng dài yù shuí zhī。
年齿吟将老,生涯说可悲。nián chǐ yín jiāng lǎo,shēng yá shuō kě bēi。
何当抛手板,邻隐过危时。hé dāng pāo shǒu bǎn,lín yǐn guò wēi shí。

望远

杜荀鹤

门前通大道,望远上高台。mén qián tōng dà dào,wàng yuǎn shàng gāo tái。
落日人行尽,穷边信不来。luò rì rén xíng jǐn,qióng biān xìn bù lái。
还闻战得胜,未见敕招回。hái wén zhàn dé shèng,wèi jiàn chì zhāo huí。
却入机中坐,新愁织不开。què rù jī zhōng zuò,xīn chóu zhī bù kāi。

冬末投长沙裴侍郎

杜荀鹤

欲露尘中事,其如不易言。yù lù chén zhōng shì,qí rú bù yì yán。
家山一离别,草树匝春暄。jiā shān yī lí bié,cǎo shù zā chūn xuān。
吹梦风天角,啼愁雪岳猿。chuī mèng fēng tiān jiǎo,tí chóu xuě yuè yuán。
伫思心觉满,何以远门轩。zhù sī xīn jué mǎn,hé yǐ yuǎn mén xuān。

赠秋浦金明府长

杜荀鹤

倚郭难为宰,非君即有私。yǐ guō nán wèi zǎi,fēi jūn jí yǒu sī。
惟凭野老口,不立政声碑。wéi píng yě lǎo kǒu,bù lì zhèng shēng bēi。
苦甚求名日,贫于未选时。kǔ shén qiú míng rì,pín yú wèi xuǎn shí。
溪山竟如此,利得且吟诗。xī shān jìng rú cǐ,lì dé qiě yín shī。
2851234567»