古诗词

赠聂尊师

杜荀鹤

诗道将仙分,求之不可求。shī dào jiāng xiān fēn,qiú zhī bù kě qiú。
非关从小学,应是数生修。fēi guān cóng xiǎo xué,yīng shì shù shēng xiū。
蟾桂云梯折,鳌山鹤驾游。chán guì yún tī zhé,áo shān hè jià yóu。
他年两成事,堪喜是邻州。tā nián liǎng chéng shì,kān xǐ shì lín zhōu。
杜荀鹤

杜荀鹤

杜荀鹤(846~904),唐代诗人。字彦之,号九华山人。汉族,池州石埭(今安徽石台)人。大顺进士,以诗名,自成一家,尤长于宫词。大顺二年,第一人擢第,复还旧山。宣州田頵遣至汴通好,朱全忠厚遇之,表授翰林学士、主客员外郎、知制诰。恃势侮易缙绅,众怒,欲杀之而未及。天祐初卒。自序其文为《唐风集》十卷,今编诗三卷。事迹见孙光宪《北梦琐言》、何光远《鉴诫录》、《旧五代史·梁书》本传、《唐诗纪事》及《唐才子传》。 杜荀鹤的作品>>

猜您喜欢

下第东归将及故园有作

杜荀鹤

平生操立有天知,何事谋身与志违。píng shēng cāo lì yǒu tiān zhī,hé shì móu shēn yǔ zhì wéi。
上国献诗还不遇,故园经乱又空归。shàng guó xiàn shī hái bù yù,gù yuán jīng luàn yòu kōng guī。
山城欲暮人烟敛,江月初寒钓艇归。shān chéng yù mù rén yān liǎn,jiāng yuè chū hán diào tǐng guī。
且把风寒作闲事,懒能和泪拜庭闱。qiě bǎ fēng hán zuò xián shì,lǎn néng hé lèi bài tíng wéi。

宿东林寺题愿公院

杜荀鹤

古寺沈沈僧未眠,支颐将客说闲缘。gǔ sì shěn shěn sēng wèi mián,zhī yí jiāng kè shuō xián yuán。
一溪月色非尘世,满洞松声似雨天。yī xī yuè sè fēi chén shì,mǎn dòng sōng shēng shì yǔ tiān。
檐底水涵抄律烛,窗间风引煮茶烟。yán dǐ shuǐ hán chāo lǜ zhú,chuāng jiān fēng yǐn zhǔ chá yān。
无由住得吟相伴,心系青云十五年。wú yóu zhù dé yín xiāng bàn,xīn xì qīng yún shí wǔ nián。

山居自遣

杜荀鹤

茅屋周回松竹阴,山翁时挈酒相寻。máo wū zhōu huí sōng zhú yīn,shān wēng shí qiè jiǔ xiāng xún。
无人开口不言利,只我白头空爱吟。wú rén kāi kǒu bù yán lì,zhǐ wǒ bái tóu kōng ài yín。
月在钓潭秋睡重,云横樵径野情深。yuè zài diào tán qiū shuì zhòng,yún héng qiáo jìng yě qíng shēn。
此中一日过一日,有底闲愁得到心。cǐ zhōng yī rì guò yī rì,yǒu dǐ xián chóu dé dào xīn。

赠友人罢举赴辟命

杜荀鹤

连天一水浸吴东,十幅帆飞二月风。lián tiān yī shuǐ jìn wú dōng,shí fú fān fēi èr yuè fēng。
好景采抛诗句里,别愁驱入酒杯中。hǎo jǐng cǎi pāo shī jù lǐ,bié chóu qū rù jiǔ bēi zhōng。
渔依岸柳眠圆影,鸟傍岩花戏暖红。yú yī àn liǔ mián yuán yǐng,niǎo bàng yán huā xì nuǎn hóng。
不是桂枝终不得,自缘年少好从戎。bù shì guì zhī zhōng bù dé,zì yuán nián shǎo hǎo cóng róng。

乱后旅中遇友人

杜荀鹤

念子为儒道未亨,依依心向十年兄。niàn zi wèi rú dào wèi hēng,yī yī xīn xiàng shí nián xiōng。
莫依乱世轻依托,须学前贤隐姓名。mò yī luàn shì qīng yī tuō,xū xué qián xián yǐn xìng míng。
大国未知何日静,旧山犹可入云耕。dà guó wèi zhī hé rì jìng,jiù shān yóu kě rù yún gēng。
不如自此同归去,帆挂秋风一信程。bù rú zì cǐ tóng guī qù,fān guà qiū fēng yī xìn chéng。

赠休粮僧

杜荀鹤

自言因病学休粮,本意非求不死方。zì yán yīn bìng xué xiū liáng,běn yì fēi qiú bù sǐ fāng。
徒有至人传道术,更无斋客到禅房。tú yǒu zhì rén chuán dào shù,gèng wú zhāi kè dào chán fáng。
雨中林鸟归巢晚,霜后岩猿拾橡忙。yǔ zhōng lín niǎo guī cháo wǎn,shuāng hòu yán yuán shí xiàng máng。
争似吾师无一事,稳披云衲坐藤床。zhēng shì wú shī wú yī shì,wěn pī yún nà zuò téng chuáng。

维扬春日再遇孙侍御

杜荀鹤

本为荣家不为身,读书谁料转家贫。běn wèi róng jiā bù wèi shēn,dú shū shuí liào zhuǎn jiā pín。
三年行却千山路,两地思归一主人。sān nián xíng què qiān shān lù,liǎng dì sī guī yī zhǔ rén。
络岸柳丝悬细雨,绣田花朵弄残春。luò àn liǔ sī xuán xì yǔ,xiù tián huā duǒ nòng cán chūn。
多情御史应嗟见,未上青云白发新。duō qíng yù shǐ yīng jiē jiàn,wèi shàng qīng yún bái fā xīn。

乱后宿南陵废寺寄沈明府

杜荀鹤

只共寒灯坐到明,塞鸿冲雪一声声。zhǐ gòng hán dēng zuò dào míng,sāi hóng chōng xuě yī shēng shēng。
乱时为客无人识,废寺吟诗有鬼惊。luàn shí wèi kè wú rén shí,fèi sì yín shī yǒu guǐ jīng。
且把酒杯添志气,已将身事托公卿。qiě bǎ jiǔ bēi tiān zhì qì,yǐ jiāng shēn shì tuō gōng qīng。
男儿仗剑酬恩在,未肯徒然过一生。nán ér zhàng jiàn chóu ēn zài,wèi kěn tú rán guò yī shēng。

投郑先辈

杜荀鹤

匣中长剑未酬恩,不遇男儿不合论。xiá zhōng zhǎng jiàn wèi chóu ēn,bù yù nán ér bù hé lùn。
闷向酒杯吞日月,闲将诗句问乾坤。mèn xiàng jiǔ bēi tūn rì yuè,xián jiāng shī jù wèn qián kūn。
宁辞马足劳关路,肯为渔竿忆水村。níng cí mǎ zú láo guān lù,kěn wèi yú gān yì shuǐ cūn。
两鬓欲斑三百首,更教装写傍谁门。liǎng bìn yù bān sān bǎi shǒu,gèng jiào zhuāng xiě bàng shuí mén。

途中有作

杜荀鹤

无论南北与西东,名利牵人处处同。wú lùn nán běi yǔ xī dōng,míng lì qiān rén chù chù tóng。
枕上事仍多马上,山中心更甚关中。zhěn shàng shì réng duō mǎ shàng,shān zhōng xīn gèng shén guān zhōng。
川原晚结阴沈气,草树秋生索漠风。chuān yuán wǎn jié yīn shěn qì,cǎo shù qiū shēng suǒ mò fēng。
百岁此身如且健,大家闲作卧云翁。bǎi suì cǐ shēn rú qiě jiàn,dà jiā xián zuò wò yún wēng。

和舍弟题书堂

杜荀鹤

兄弟将知大自强,乱时同葺读书堂。xiōng dì jiāng zhī dà zì qiáng,luàn shí tóng qì dú shū táng。
岩泉遇雨多还闹,溪竹唯风少即凉。yán quán yù yǔ duō hái nào,xī zhú wéi fēng shǎo jí liáng。
藉草醉吟花片落,傍山闲步药苗香。jí cǎo zuì yín huā piàn luò,bàng shān xián bù yào miáo xiāng。
团圆便是家肥事,何必盈仓与满箱。tuán yuán biàn shì jiā féi shì,hé bì yíng cāng yǔ mǎn xiāng。

送蜀客游维扬

杜荀鹤

见说西川景物繁,维扬景物胜西川。jiàn shuō xī chuān jǐng wù fán,wéi yáng jǐng wù shèng xī chuān。
青春花柳树临水,白日绮罗人上船。qīng chūn huā liǔ shù lín shuǐ,bái rì qǐ luó rén shàng chuán。
夹岸画楼难惜醉,数桥明月不教眠。jiā àn huà lóu nán xī zuì,shù qiáo míng yuè bù jiào mián。
送君懒问君回日,才子风流正少年。sòng jūn lǎn wèn jūn huí rì,cái zi fēng liú zhèng shǎo nián。

旅寓

杜荀鹤

暗算乡程隔数州,欲归无计泪空流。àn suàn xiāng chéng gé shù zhōu,yù guī wú jì lèi kōng liú。
已违骨肉来时约,更束琴书何处游。yǐ wéi gǔ ròu lái shí yuē,gèng shù qín shū hé chù yóu。
画角引风吹断梦,垂杨和雨结成愁。huà jiǎo yǐn fēng chuī duàn mèng,chuí yáng hé yǔ jié chéng chóu。
去年今日还如此,似与青春有旧雠。qù nián jīn rì hái rú cǐ,shì yǔ qīng chūn yǒu jiù chóu。

途中春

杜荀鹤

年光身事旋成空,毕竟何门遇至公。nián guāng shēn shì xuán chéng kōng,bì jìng hé mén yù zhì gōng。
人世鹤归双鬓上,客程蛇绕乱山中。rén shì hè guī shuāng bìn shàng,kè chéng shé rào luàn shān zhōng。
牧童向日眠春草,渔父隈岩避晚风。mù tóng xiàng rì mián chūn cǎo,yú fù wēi yán bì wǎn fēng。
一醉未醒花又落,故乡回首楚关东。yī zuì wèi xǐng huā yòu luò,gù xiāng huí shǒu chǔ guān dōng。

辞郑员外入关

杜荀鹤

男儿三十尚蹉跎,未遂青云一桂科。nán ér sān shí shàng cuō tuó,wèi suì qīng yún yī guì kē。
在客易为销岁月,到家难住似经过。zài kè yì wèi xiāo suì yuè,dào jiā nán zhù shì jīng guò。
帆飞楚国风涛润,马度蓝关雨雪多。fān fēi chǔ guó fēng tāo rùn,mǎ dù lán guān yǔ xuě duō。
长把行藏信天道,不知天道竟如何。zhǎng bǎ xíng cáng xìn tiān dào,bù zhī tiān dào jìng rú hé。