古诗词

南歌子

五代十国 欧阳炯

锦帐银灯影,纱窗玉漏声,迢迢永夜梦难成。jǐn zhàng yín dēng yǐng,shā chuāng yù lòu shēng,tiáo tiáo yǒng yè mèng nán chéng。
愁对小庭秋色,月空明。chóu duì xiǎo tíng qiū sè,yuè kōng míng。
欧阳炯

欧阳炯

(896-971)益州(今四川成都人),在后蜀任职为中书舍人。据《宣和画谱》载,他事孟昶时历任翰林学士、门下侍郎同平章事,随孟昶降宋后,授为散骑常侍,工诗文,特别长于词,又善长笛,是花间派重要作家。 欧阳炯的作品>>

猜您喜欢

凤楼春

五代十国 欧阳炯

凤髻绿云丛,深掩房栊。fèng jì lǜ yún cóng,shēn yǎn fáng lóng。
锦书通,梦中相见觉来慵。jǐn shū tōng,mèng zhōng xiāng jiàn jué lái yōng。
匀面泪,脸珠融。yún miàn lèi,liǎn zhū róng。
因想玉郎何处去,对淑景谁同。yīn xiǎng yù láng hé chù qù,duì shū jǐng shuí tóng。
小楼中,春思无穷。xiǎo lóu zhōng,chūn sī wú qióng。
倚阑凝望,暗牵愁绪,柳花飞起东风。yǐ lán níng wàng,àn qiān chóu xù,liǔ huā fēi qǐ dōng fēng。
斜日照帘,罗幌香冷粉屏空。xié rì zhào lián,luó huǎng xiāng lěng fěn píng kōng。
海棠零落,莺语残红。hǎi táng líng luò,yīng yǔ cán hóng。

贺明朝·忆昔花间初识面

五代十国 欧阳炯

忆昔花间初识面,红袖半遮妆脸。yì xī huā jiān chū shí miàn,hóng xiù bàn zhē zhuāng liǎn。
轻转石榴裙带,故将纤纤玉指,偷撚双凤金线。qīng zhuǎn shí liú qún dài,gù jiāng xiān xiān yù zhǐ,tōu niǎn shuāng fèng jīn xiàn。
碧梧桐锁深深院,谁料得两情,何日教缱绻?羡春来双燕,飞到玉楼,朝暮相见。bì wú tóng suǒ shēn shēn yuàn,shuí liào dé liǎng qíng,hé rì jiào qiǎn quǎn?xiàn chūn lái shuāng yàn,fēi dào yù lóu,cháo mù xiāng jiàn。

渔父·风浩寒溪照胆明

五代十国 欧阳炯

风浩寒溪照胆明,小君山上玉蟾生。fēng hào hán xī zhào dǎn míng,xiǎo jūn shān shàng yù chán shēng。
荷露坠,翠烟轻,拨剌游鱼几处惊。hé lù zhuì,cuì yān qīng,bō lá yóu yú jǐ chù jīng。

大游仙诗

五代十国 欧阳炯

赤城霞起武陵春,桐柏先生解守真。chì chéng xiá qǐ wǔ líng chūn,tóng bǎi xiān shēng jiě shǒu zhēn。
白石桥高曾纵步,朱阳馆静每存神。bái shí qiáo gāo céng zòng bù,zhū yáng guǎn jìng měi cún shén。
囊中隐诀多仙术,肘后方书济俗人。náng zhōng yǐn jué duō xiān shù,zhǒu hòu fāng shū jì sú rén。
自领蓬莱都水监,只忧沧海变成尘。zì lǐng péng lái dōu shuǐ jiān,zhǐ yōu cāng hǎi biàn chéng chén。

贯休应梦罗汉画歌

五代十国 欧阳炯

西岳高僧名贯休,孤情峭拔凌清秋。xī yuè gāo sēng míng guàn xiū,gū qíng qiào bá líng qīng qiū。
天教水墨画罗汉,魁岸古容生笔头。tiān jiào shuǐ mò huà luó hàn,kuí àn gǔ róng shēng bǐ tóu。
时捎大绢泥高壁,闭目焚香坐禅室。shí shāo dà juàn ní gāo bì,bì mù fén xiāng zuò chán shì。
忽然梦里见真仪,脱下袈裟点神笔。hū rán mèng lǐ jiàn zhēn yí,tuō xià jiā shā diǎn shén bǐ。
高握节腕当空掷,窸窣毫端任狂逸。gāo wò jié wàn dāng kōng zhì,xī sū háo duān rèn kuáng yì。
逡巡便是两三躯,不似画工虚费日。qūn xún biàn shì liǎng sān qū,bù shì huà gōng xū fèi rì。
怪石安拂嵌复枯,真僧列坐连跏趺。guài shí ān fú qiàn fù kū,zhēn sēng liè zuò lián jiā fū。
形如瘦鹤精神健,顶似伏犀头骨粗。xíng rú shòu hè jīng shén jiàn,dǐng shì fú xī tóu gǔ cū。
倚松根,傍岩缝,曲录腰身长欲动。yǐ sōng gēn,bàng yán fèng,qū lù yāo shēn zhǎng yù dòng。
看经弟子拟闻声,瞌睡山童疑有梦。kàn jīng dì zi nǐ wén shēng,kē shuì shān tóng yí yǒu mèng。
不知夏腊几多年,一手支颐偏袒肩。bù zhī xià là jǐ duō nián,yī shǒu zhī yí piān tǎn jiān。
口开或若共人语,身定复疑初坐禅。kǒu kāi huò ruò gòng rén yǔ,shēn dìng fù yí chū zuò chán。
案前卧象低垂鼻,崖畔戏猿斜展臂。àn qián wò xiàng dī chuí bí,yá pàn xì yuán xié zhǎn bì。
芭蕉花里刷轻红,苔藓文中晕深翠。bā jiāo huā lǐ shuā qīng hóng,tái xiǎn wén zhōng yūn shēn cuì。
硬筇杖,矮松床,雪色眉毛一寸长。yìng qióng zhàng,ǎi sōng chuáng,xuě sè méi máo yī cùn zhǎng。
绳开梵夹两三片,线补衲衣千万行。shéng kāi fàn jiā liǎng sān piàn,xiàn bǔ nà yī qiān wàn xíng。
林间乱叶纷纷堕,一印残香断烟火。lín jiān luàn yè fēn fēn duò,yī yìn cán xiāng duàn yān huǒ。
皮穿木屐不曾拖,笋织蒲团镇长坐。pí chuān mù jī bù céng tuō,sǔn zhī pú tuán zhèn zhǎng zuò。
休公休公逸艺无人加,声誉喧喧遍海涯。xiū gōng xiū gōng yì yì wú rén jiā,shēng yù xuān xuān biàn hǎi yá。
五七字句一千首,大小篆书三十家。wǔ qī zì jù yī qiān shǒu,dà xiǎo zhuàn shū sān shí jiā。
唐朝历历多名士,萧子云兼吴道子。táng cháo lì lì duō míng shì,xiāo zi yún jiān wú dào zi。
若将书画比休公,只恐当时浪生死。ruò jiāng shū huà bǐ xiū gōng,zhǐ kǒng dāng shí làng shēng sǐ。
休公休公始自江南来入秦,于今到蜀无交亲。xiū gōng xiū gōng shǐ zì jiāng nán lái rù qín,yú jīn dào shǔ wú jiāo qīn。
诗名画手皆奇绝,觑你凡人争是人。shī míng huà shǒu jiē qí jué,qù nǐ fán rén zhēng shì rén。
瓦棺寺里维摩诘,舍卫城中辟支佛。wǎ guān sì lǐ wéi mó jí,shě wèi chéng zhōng pì zhī fú。
若将此画比量看,总在人间为第一。ruò jiāng cǐ huà bǐ liàng kàn,zǒng zài rén jiān wèi dì yī。

题景焕画应天寺壁天王歌

五代十国 欧阳炯

锦城东北黄金地,故迹何人兴此寺。jǐn chéng dōng běi huáng jīn dì,gù jì hé rén xīng cǐ sì。
白眉长老重名公,曾识会稽山处士。bái méi zhǎng lǎo zhòng míng gōng,céng shí huì jī shān chù shì。
寺门左壁图天王,威仪部从来何方。sì mén zuǒ bì tú tiān wáng,wēi yí bù cóng lái hé fāng。
鬼神怪异满壁走,当檐飒飒生秋光。guǐ shén guài yì mǎn bì zǒu,dāng yán sà sà shēng qiū guāng。
我闻天王分理四天下,水晶宫殿琉璃瓦。wǒ wén tiān wáng fēn lǐ sì tiān xià,shuǐ jīng gōng diàn liú lí wǎ。
彩仗时驱狒?装,金鞭频策骐驎马。cǎi zhàng shí qū fèi chù zhuāng,jīn biān pín cè qí lín mǎ。
毗沙大像何光辉,手擎巨塔凌云飞。pí shā dà xiàng hé guāng huī,shǒu qíng jù tǎ líng yún fēi。
地神对出宝瓶子,天女倒披金缕衣。dì shén duì chū bǎo píng zi,tiān nǚ dào pī jīn lǚ yī。
唐朝说着名公画,周昉毫端善图写。táng cháo shuō zhe míng gōng huà,zhōu fǎng háo duān shàn tú xiě。
张僧繇是有神人,吴道子称无敌者。zhāng sēng yáo shì yǒu shén rén,wú dào zi chēng wú dí zhě。
奇哉妙手传孙公,能如此地留神踪。qí zāi miào shǒu chuán sūn gōng,néng rú cǐ dì liú shén zōng。
斜窥小鬼怒双目,直倚越狼高半胸。xié kuī xiǎo guǐ nù shuāng mù,zhí yǐ yuè láng gāo bàn xiōng。
宝冠动总生威容,趋跄左右来倾恭。bǎo guān dòng zǒng shēng wēi róng,qū qiāng zuǒ yòu lái qīng gōng。
臂横鹰爪尖纤利,腰缠虎皮斑剥红。bì héng yīng zhǎo jiān xiān lì,yāo chán hǔ pí bān bō hóng。
飘飘但恐入云中,步骤还疑归海东。piāo piāo dàn kǒng rù yún zhōng,bù zhòu hái yí guī hǎi dōng。
蟒蛇拖得浑身堕,精魅搦来双眼空。mǎng shé tuō dé hún shēn duò,jīng mèi nuò lái shuāng yǎn kōng。
当时此艺实难有,镇在宝坊称不朽。dāng shí cǐ yì shí nán yǒu,zhèn zài bǎo fāng chēng bù xiǔ。
东边画了空西边,留与后人教敌手。dōng biān huà le kōng xī biān,liú yǔ hòu rén jiào dí shǒu。
后人见者皆心惊,尽为名公不敢争。hòu rén jiàn zhě jiē xīn jīng,jǐn wèi míng gōng bù gǎn zhēng。
谁知未满三十载,或有异人来间生。shuí zhī wèi mǎn sān shí zài,huò yǒu yì rén lái jiān shēng。
匡山处士名称朴,头骨高奇连五岳。kuāng shān chù shì míng chēng pǔ,tóu gǔ gāo qí lián wǔ yuè。
曾持象简累为官,又有蛇珠常在握。céng chí xiàng jiǎn lèi wèi guān,yòu yǒu shé zhū cháng zài wò。
昔年长老遇奇踪,今日门师识景公。xī nián zhǎng lǎo yù qí zōng,jīn rì mén shī shí jǐng gōng。
兴来便请泥高壁,乱抢笔头如疾风。xīng lái biàn qǐng ní gāo bì,luàn qiǎng bǐ tóu rú jí fēng。
逡巡队仗何颠逸,散漫奇形皆涌出。qūn xún duì zhàng hé diān yì,sàn màn qí xíng jiē yǒng chū。
交加器械满虚空,两面或然如斗敌。jiāo jiā qì xiè mǎn xū kōng,liǎng miàn huò rán rú dòu dí。
圣王怒色览东西,剑刃一挥皆整齐。shèng wáng nù sè lǎn dōng xī,jiàn rèn yī huī jiē zhěng qí。
腕头狮子咬金甲,脚底夜叉击络鞮。wàn tóu shī zi yǎo jīn jiǎ,jiǎo dǐ yè chā jī luò dī。
马头壮健多筋节,乌觜弯环如屈铁。mǎ tóu zhuàng jiàn duō jīn jié,wū zī wān huán rú qū tiě。
遍身蛇虺乱纵横,绕颔髑髅乾孑裂。biàn shēn shé huī luàn zòng héng,rào hàn dú lóu qián jié liè。
眉粗眼竖发如锥,怪异令人不可知。méi cū yǎn shù fā rú zhuī,guài yì lìng rén bù kě zhī。
科头巨卒欲生鬼,半面女郎安小儿。kē tóu jù zú yù shēng guǐ,bàn miàn nǚ láng ān xiǎo ér。
况闻此寺初兴置,地脉沈沈当正气。kuàng wén cǐ sì chū xīng zhì,dì mài shěn shěn dāng zhèng qì。
如何请得二山人,下笔咸成千古事。rú hé qǐng dé èr shān rén,xià bǐ xián chéng qiān gǔ shì。
君不见明皇天宝年,画龙致雨非偶然。jūn bù jiàn míng huáng tiān bǎo nián,huà lóng zhì yǔ fēi ǒu rán。
包含万象藏心里,变现百般生眼前。bāo hán wàn xiàng cáng xīn lǐ,biàn xiàn bǎi bān shēng yǎn qián。
后来画品列名贤,唯此二人堪比肩。hòu lái huà pǐn liè míng xián,wéi cǐ èr rén kān bǐ jiān。
人间是物皆求得,此样欲于何处传。rén jiān shì wù jiē qiú dé,cǐ yàng yù yú hé chù chuán。
尝忧壁底生云雾,揭起寺门天上去。cháng yōu bì dǐ shēng yún wù,jiē qǐ sì mén tiān shàng qù。
511234