古诗词

有忆

韩偓

昼漏迢迢夜漏迟,倾城消息杳无期。zhòu lòu tiáo tiáo yè lòu chí,qīng chéng xiāo xī yǎo wú qī。
愁肠泥酒人千里,泪眼倚楼天四垂。chóu cháng ní jiǔ rén qiān lǐ,lèi yǎn yǐ lóu tiān sì chuí。
自笑计狂多独语,谁怜梦好转相思。zì xiào jì kuáng duō dú yǔ,shuí lián mèng hǎo zhuǎn xiāng sī。
何时斗帐浓香里,分付东风与玉儿。hé shí dòu zhàng nóng xiāng lǐ,fēn fù dōng fēng yǔ yù ér。
韩偓

韩偓

韩偓(公元842年~公元923年)。中国唐代诗人。乳名冬郎,字致光,号致尧,晚年又号玉山樵人。陕西万年县(今樊川)人。自幼聪明好学,10岁时,曾即席赋诗送其姨夫李商隐,令满座皆惊,李商隐称赞其诗是“雏凤清于老凤声”。龙纪元年(889年),韩偓中进士,初在河中镇节度使幕府任职,后入朝历任左拾遗、左谏议大夫、度支副使、翰林学士。 韩偓的作品>>

猜您喜欢

韩偓

信知尤物必牵情,一顾难酬觉命轻。xìn zhī yóu wù bì qiān qíng,yī gù nán chóu jué mìng qīng。
曾把禅机销此病,破除才尽又重生。céng bǎ chán jī xiāo cǐ bìng,pò chú cái jǐn yòu zhòng shēng。

不见

韩偓

动静防闲又怕疑,佯佯脉脉是深机。dòng jìng fáng xián yòu pà yí,yáng yáng mài mài shì shēn jī。
此身愿作君家燕,秋社归时也不归。cǐ shēn yuàn zuò jūn jiā yàn,qiū shè guī shí yě bù guī。

忍笑

韩偓

宫样衣裳浅画眉,晚来梳洗更相宜。gōng yàng yī shang qiǎn huà méi,wǎn lái shū xǐ gèng xiāng yí。
水精鹦鹉钗头颤,举袂佯羞忍笑时。shuǐ jīng yīng wǔ chāi tóu chàn,jǔ mèi yáng xiū rěn xiào shí。

咏柳

韩偓

袅雨拖风不自持,全身无力向人垂。niǎo yǔ tuō fēng bù zì chí,quán shēn wú lì xiàng rén chuí。
玉纤折得遥相赠,便似观音手里时。yù xiān zhé dé yáo xiāng zèng,biàn shì guān yīn shǒu lǐ shí。

密意

韩偓

呵花贴鬓黏寒发,凝酥光透猩猩血。hē huā tiē bìn nián hán fā,níng sū guāng tòu xīng xīng xuè。
经过洛水几多人,唯有陈王见罗袜。jīng guò luò shuǐ jǐ duō rén,wéi yǒu chén wáng jiàn luó wà。

偶见

韩偓

秋千打困解罗裙,指点醍醐索一尊。qiū qiān dǎ kùn jiě luó qún,zhǐ diǎn tí hú suǒ yī zūn。
见客入来和笑走,手搓梅子映中门。jiàn kè rù lái hé xiào zǒu,shǒu cuō méi zi yìng zhōng mén。

寒食夜有寄

韩偓

风流大抵是伥伥,此际相思必断肠。fēng liú dà dǐ shì chāng chāng,cǐ jì xiāng sī bì duàn cháng。
云薄月昏寒食夜,隔帘微雨杏花香。yún báo yuè hūn hán shí yè,gé lián wēi yǔ xìng huā xiāng。

思录旧诗于卷上凄然有感因成一章

韩偓

缉缀小诗钞卷里,寻思闲事到心头。jī zhuì xiǎo shī chāo juǎn lǐ,xún sī xián shì dào xīn tóu。
自吟自泣无人会,肠断蓬山第一流。zì yín zì qì wú rén huì,cháng duàn péng shān dì yī liú。

复偶见三绝

韩偓

雾为襟袖玉为冠,半似羞人半忍寒。wù wèi jīn xiù yù wèi guān,bàn shì xiū rén bàn rěn hán。
别易会难长自叹,转身应把泪珠弹。bié yì huì nán zhǎng zì tàn,zhuǎn shēn yīng bǎ lèi zhū dàn。

复偶见三绝

韩偓

桃花脸薄难藏泪,柳叶眉长易觉愁。táo huā liǎn báo nán cáng lèi,liǔ yè méi zhǎng yì jué chóu。
密迹未成当面笑,几回抬眼又低头。mì jì wèi chéng dāng miàn xiào,jǐ huí tái yǎn yòu dī tóu。

复偶见三绝

韩偓

半身映竹轻闻语,一手揭帘微转头。bàn shēn yìng zhú qīng wén yǔ,yī shǒu jiē lián wēi zhuǎn tóu。
此意别人应未觉,不胜情绪两风流。cǐ yì bié rén yīng wèi jué,bù shèng qíng xù liǎng fēng liú。

想得

韩偓

两重门里玉堂前,寒食花枝月午天。liǎng zhòng mén lǐ yù táng qián,hán shí huā zhī yuè wǔ tiān。
想得那人垂手立,娇羞不肯上秋千。xiǎng dé nà rén chuí shǒu lì,jiāo xiū bù kěn shàng qiū qiān。

寄恨

韩偓

秦钗枉断长条玉,蜀纸虚留小字红。qín chāi wǎng duàn zhǎng tiáo yù,shǔ zhǐ xū liú xiǎo zì hóng。
死恨物情难会处,莲花不肯嫁春风。sǐ hèn wù qíng nán huì chù,lián huā bù kěn jià chūn fēng。

闺怨

韩偓

时光潜去暗凄凉,懒对菱花晕晓妆。shí guāng qián qù àn qī liáng,lǎn duì líng huā yūn xiǎo zhuāng。
初坼秋千人寂寞,后园青草任他长。chū chè qiū qiān rén jì mò,hòu yuán qīng cǎo rèn tā zhǎng。

自负

韩偓

人许风流自负才,偷桃三度到瑶台。rén xǔ fēng liú zì fù cái,tōu táo sān dù dào yáo tái。
至今衣领胭脂在,曾被谪仙痛咬来。zhì jīn yī lǐng yān zhī zài,céng bèi zhé xiān tòng yǎo lái。