古诗词

感事三十四韵

韩偓

紫殿承恩岁,金銮入直年。zǐ diàn chéng ēn suì,jīn luán rù zhí nián。
人归三岛路,日过八花塼。rén guī sān dǎo lù,rì guò bā huā zhuān。
鸳鹭皆回席,皋夔亦慕膻。yuān lù jiē huí xí,gāo kuí yì mù shān。
庆霄舒羽翼,尘世有神仙。qìng xiāo shū yǔ yì,chén shì yǒu shén xiān。
虽遇河清圣,惭非岳降贤。suī yù hé qīng shèng,cán fēi yuè jiàng xián。
皇慈容散拙,公议逼陶甄。huáng cí róng sàn zhuō,gōng yì bī táo zhēn。
江总参文会,陈暄侍狎筵。jiāng zǒng cān wén huì,chén xuān shì xiá yán。
腐儒亲帝座,太史认星躔。fǔ rú qīn dì zuò,tài shǐ rèn xīng chán。
侧弁聆神算,濡毫俟密宣。cè biàn líng shén suàn,rú háo qí mì xuān。
宫司持玉研,书省擘香笺。gōng sī chí yù yán,shū shěng bāi xiāng jiān。
唯理心无党,怜才膝屡前。wéi lǐ xīn wú dǎng,lián cái xī lǚ qián。
焦劳皆实录,宵旰岂虚传。jiāo láo jiē shí lù,xiāo gàn qǐ xū chuán。
始议新尧历,将期整舜弦。shǐ yì xīn yáo lì,jiāng qī zhěng shùn xián。
去梯言必尽,仄席意弥坚。qù tī yán bì jǐn,zè xí yì mí jiān。
上相思惩恶,中人讵省愆。shàng xiāng sī chéng è,zhōng rén jù shěng qiān。
鹿穷唯抵触,兔急且㺦猭。lù qióng wéi dǐ chù,tù jí qiě lián chuān。
本是谋赊死,因之致劫迁。běn shì móu shē sǐ,yīn zhī zhì jié qiān。
氛霾言下合,日月暗中悬。fēn mái yán xià hé,rì yuè àn zhōng xuán。
恭显诚甘罪,韦平亦恃权。gōng xiǎn chéng gān zuì,wéi píng yì shì quán。
畏闻巢幕险,宁寤积薪然。wèi wén cháo mù xiǎn,níng wù jī xīn rán。
谅直寻钳口,奸纤益比肩。liàng zhí xún qián kǒu,jiān xiān yì bǐ jiān。
晋谗终不解,鲁瘠竟难痊。jìn chán zhōng bù jiě,lǔ jí jìng nán quán。
只拟诛黄皓,何曾识霸先。zhǐ nǐ zhū huáng hào,hé céng shí bà xiān。
嗾獒翻丑正,养虎欲求全。sǒu áo fān chǒu zhèng,yǎng hǔ yù qiú quán。
万乘烟尘里,千官剑戟边。wàn chéng yān chén lǐ,qiān guān jiàn jǐ biān。
斗魁当北坼,地轴向西偏。dòu kuí dāng běi chè,dì zhóu xiàng xī piān。
袁董非徒尔,师昭岂偶然。yuán dǒng fēi tú ěr,shī zhāo qǐ ǒu rán。
中原成劫火,东海遂桑田。zhōng yuán chéng jié huǒ,dōng hǎi suì sāng tián。
溅血惭嵇绍,迟行笑褚渊。jiàn xuè cán jī shào,chí xíng xiào chǔ yuān。
四夷同效顺,一命敢虚捐。sì yí tóng xiào shùn,yī mìng gǎn xū juān。
山岳还青耸,穹苍旧碧鲜。shān yuè hái qīng sǒng,qióng cāng jiù bì xiān。
独夫长啜泣,多士已忘筌。dú fū zhǎng chuài qì,duō shì yǐ wàng quán。
郁郁空狂叫,微微几病癫。yù yù kōng kuáng jiào,wēi wēi jǐ bìng diān。
丹梯倚寥廓,终去问青天。dān tī yǐ liáo kuò,zhōng qù wèn qīng tiān。
韩偓

韩偓

韩偓(公元842年~公元923年)。中国唐代诗人。乳名冬郎,字致光,号致尧,晚年又号玉山樵人。陕西万年县(今樊川)人。自幼聪明好学,10岁时,曾即席赋诗送其姨夫李商隐,令满座皆惊,李商隐称赞其诗是“雏凤清于老凤声”。龙纪元年(889年),韩偓中进士,初在河中镇节度使幕府任职,后入朝历任左拾遗、左谏议大夫、度支副使、翰林学士。 韩偓的作品>>

猜您喜欢

踪迹

韩偓

东乌西兔似车轮,劫火桑田不复论。dōng wū xī tù shì chē lún,jié huǒ sāng tián bù fù lùn。
唯有风光与踪迹,思量长是暗销魂。wéi yǒu fēng guāng yǔ zōng jì,sī liàng zhǎng shì àn xiāo hún。

韩偓

信知尤物必牵情,一顾难酬觉命轻。xìn zhī yóu wù bì qiān qíng,yī gù nán chóu jué mìng qīng。
曾把禅机销此病,破除才尽又重生。céng bǎ chán jī xiāo cǐ bìng,pò chú cái jǐn yòu zhòng shēng。

不见

韩偓

动静防闲又怕疑,佯佯脉脉是深机。dòng jìng fáng xián yòu pà yí,yáng yáng mài mài shì shēn jī。
此身愿作君家燕,秋社归时也不归。cǐ shēn yuàn zuò jūn jiā yàn,qiū shè guī shí yě bù guī。

忍笑

韩偓

宫样衣裳浅画眉,晚来梳洗更相宜。gōng yàng yī shang qiǎn huà méi,wǎn lái shū xǐ gèng xiāng yí。
水精鹦鹉钗头颤,举袂佯羞忍笑时。shuǐ jīng yīng wǔ chāi tóu chàn,jǔ mèi yáng xiū rěn xiào shí。

咏柳

韩偓

袅雨拖风不自持,全身无力向人垂。niǎo yǔ tuō fēng bù zì chí,quán shēn wú lì xiàng rén chuí。
玉纤折得遥相赠,便似观音手里时。yù xiān zhé dé yáo xiāng zèng,biàn shì guān yīn shǒu lǐ shí。

密意

韩偓

呵花贴鬓黏寒发,凝酥光透猩猩血。hē huā tiē bìn nián hán fā,níng sū guāng tòu xīng xīng xuè。
经过洛水几多人,唯有陈王见罗袜。jīng guò luò shuǐ jǐ duō rén,wéi yǒu chén wáng jiàn luó wà。

偶见

韩偓

秋千打困解罗裙,指点醍醐索一尊。qiū qiān dǎ kùn jiě luó qún,zhǐ diǎn tí hú suǒ yī zūn。
见客入来和笑走,手搓梅子映中门。jiàn kè rù lái hé xiào zǒu,shǒu cuō méi zi yìng zhōng mén。

寒食夜有寄

韩偓

风流大抵是伥伥,此际相思必断肠。fēng liú dà dǐ shì chāng chāng,cǐ jì xiāng sī bì duàn cháng。
云薄月昏寒食夜,隔帘微雨杏花香。yún báo yuè hūn hán shí yè,gé lián wēi yǔ xìng huā xiāng。

思录旧诗于卷上凄然有感因成一章

韩偓

缉缀小诗钞卷里,寻思闲事到心头。jī zhuì xiǎo shī chāo juǎn lǐ,xún sī xián shì dào xīn tóu。
自吟自泣无人会,肠断蓬山第一流。zì yín zì qì wú rén huì,cháng duàn péng shān dì yī liú。

复偶见三绝

韩偓

雾为襟袖玉为冠,半似羞人半忍寒。wù wèi jīn xiù yù wèi guān,bàn shì xiū rén bàn rěn hán。
别易会难长自叹,转身应把泪珠弹。bié yì huì nán zhǎng zì tàn,zhuǎn shēn yīng bǎ lèi zhū dàn。

复偶见三绝

韩偓

桃花脸薄难藏泪,柳叶眉长易觉愁。táo huā liǎn báo nán cáng lèi,liǔ yè méi zhǎng yì jué chóu。
密迹未成当面笑,几回抬眼又低头。mì jì wèi chéng dāng miàn xiào,jǐ huí tái yǎn yòu dī tóu。

复偶见三绝

韩偓

半身映竹轻闻语,一手揭帘微转头。bàn shēn yìng zhú qīng wén yǔ,yī shǒu jiē lián wēi zhuǎn tóu。
此意别人应未觉,不胜情绪两风流。cǐ yì bié rén yīng wèi jué,bù shèng qíng xù liǎng fēng liú。

想得

韩偓

两重门里玉堂前,寒食花枝月午天。liǎng zhòng mén lǐ yù táng qián,hán shí huā zhī yuè wǔ tiān。
想得那人垂手立,娇羞不肯上秋千。xiǎng dé nà rén chuí shǒu lì,jiāo xiū bù kěn shàng qiū qiān。

寄恨

韩偓

秦钗枉断长条玉,蜀纸虚留小字红。qín chāi wǎng duàn zhǎng tiáo yù,shǔ zhǐ xū liú xiǎo zì hóng。
死恨物情难会处,莲花不肯嫁春风。sǐ hèn wù qíng nán huì chù,lián huā bù kěn jià chūn fēng。

闺怨

韩偓

时光潜去暗凄凉,懒对菱花晕晓妆。shí guāng qián qù àn qī liáng,lǎn duì líng huā yūn xiǎo zhuāng。
初坼秋千人寂寞,后园青草任他长。chū chè qiū qiān rén jì mò,hòu yuán qīng cǎo rèn tā zhǎng。