古诗词

寄楚琼上人

李咸用

遥知无事日,静对五峰秋。yáo zhī wú shì rì,jìng duì wǔ fēng qiū。
鸟隔寒烟语,泉和夕照流。niǎo gé hán yān yǔ,quán hé xī zhào liú。
凭栏疏磬尽,瞑目远云收。píng lán shū qìng jǐn,míng mù yuǎn yún shōu。
几句出人意,风高白雪浮。jǐ jù chū rén yì,fēng gāo bái xuě fú。

李咸用

李咸用,唐,生卒年不详。族望陇西(今甘肃临洮)。习儒业,久不第,曾应辟为推官。因唐末乱离,仕途不达,遂寓居庐山等地。生平事迹散见宋杨万里《唐李推官披沙集序》、《直斋书录解题》卷一九、《唐才子传》卷一〇《殷文圭》附。咸用工诗,尤擅乐府、律诗。所作多忧乱失意之词。为善写“征人凄苦之情”,有“国风之遗音,江左之异曲”(《唐李推官披沙集序》)。辛文房则诋为“气格卑下”(《唐才子传》)。与修睦、来鹏等有交谊,时有唱酬。作诗颇多,《直斋书录解题》卷一九著录《披沙集》6卷。《全唐诗》存诗3卷。 李咸用的作品>>

猜您喜欢

李咸用

上帝无私意甚微,欲教霖雨更光辉。shàng dì wú sī yì shén wēi,yù jiào lín yǔ gèng guāng huī。
也知出处花相似,可到贫家影便稀。yě zhī chū chù huā xiāng shì,kě dào pín jiā yǐng biàn xī。
云汉风多银浪溅,昆山火后玉灰飞。yún hàn fēng duō yín làng jiàn,kūn shān huǒ hòu yù huī fēi。
高楼四望吟魂敛,却忆明皇月殿归。gāo lóu sì wàng yín hún liǎn,què yì míng huáng yuè diàn guī。

绯桃花

李咸用

茫茫天意为谁留,深染夭桃备胜游。máng máng tiān yì wèi shuí liú,shēn rǎn yāo táo bèi shèng yóu。
未醉已知醒后忆,欲开先为落时愁。wèi zuì yǐ zhī xǐng hòu yì,yù kāi xiān wèi luò shí chóu。
痴蛾乱扑灯难灭,跃鲤傍惊电不收。chī é luàn pū dēng nán miè,yuè lǐ bàng jīng diàn bù shōu。
何事梨花空似雪,也称春色是悠悠。hé shì lí huā kōng shì xuě,yě chēng chūn sè shì yōu yōu。

同友人秋日登庾楼

李咸用

兰摧菊暗不胜秋,倚著高楼思莫收。lán cuī jú àn bù shèng qiū,yǐ zhù gāo lóu sī mò shōu。
六代风光无问处,九条烟水但凝愁。liù dài fēng guāng wú wèn chù,jiǔ tiáo yān shuǐ dàn níng chóu。
谁能百岁长闲去,只个孤帆岂自由。shuí néng bǎi suì zhǎng xián qù,zhǐ gè gū fān qǐ zì yóu。
欲学仲宣知是否,臂弓腰剑逐时流。yù xué zhòng xuān zhī shì fǒu,bì gōng yāo jiàn zhú shí liú。

和人咏雪

李咸用

轻轻玉叠向风加,襟袖谁能认六葩。qīng qīng yù dié xiàng fēng jiā,jīn xiù shuí néng rèn liù pā。
高岫人迷千尺布,平林天与一般花。gāo xiù rén mí qiān chǐ bù,píng lín tiān yǔ yī bān huā。
横空络绎云遗屑,扑浪翩联蝶寄槎。héng kōng luò yì yún yí xiè,pū làng piān lián dié jì chá。
公子樽前流远思,不知何处客程赊。gōng zi zūn qián liú yuǎn sī,bù zhī hé chù kè chéng shē。

和友人喜相遇十首

李咸用

为儒自愧已多年,文赋歌诗路不专。wèi rú zì kuì yǐ duō nián,wén fù gē shī lù bù zhuān。
肯信披沙难见宝,只怜苫草易成编。kěn xìn pī shā nán jiàn bǎo,zhǐ lián shān cǎo yì chéng biān。
燕昭寤寐常求骏,郭隗寻思未是贤。yàn zhāo wù mèi cháng qiú jùn,guō kuí xún sī wèi shì xián。
且固初心希一试,箭穿正鹄岂无缘。qiě gù chū xīn xī yī shì,jiàn chuān zhèng gǔ qǐ wú yuán。

和友人喜相遇十首

李咸用

揣情摩意已无功,只把篇章助国风。chuāi qíng mó yì yǐ wú gōng,zhǐ bǎ piān zhāng zhù guó fēng。
宋玉谩夸云雨会,谢连宁许梦魂通。sòng yù mán kuā yún yǔ huì,xiè lián níng xǔ mèng hún tōng。
愁成旅鬓千丝乱,吟得寒缸短焰终。chóu chéng lǚ bìn qiān sī luàn,yín dé hán gāng duǎn yàn zhōng。
难世好居郊野地,出门常喜与人同。nán shì hǎo jū jiāo yě dì,chū mén cháng xǐ yǔ rén tóng。

和友人喜相遇十首

李咸用

惠子休惊学五车,沛公方起斩长蛇。huì zi xiū jīng xué wǔ chē,pèi gōng fāng qǐ zhǎn zhǎng shé。
六雄互欲吞诸国,四海终须作一家。liù xióng hù yù tūn zhū guó,sì hǎi zhōng xū zuò yī jiā。
自古经纶成世务,暂时朱绿比朝霞。zì gǔ jīng lún chéng shì wù,zàn shí zhū lǜ bǐ cháo xiá。
人生心口宜相副,莫使尧阶草势斜。rén shēng xīn kǒu yí xiāng fù,mò shǐ yáo jiē cǎo shì xié。

和友人喜相遇十首

李咸用

不傍江烟访所思,更应无处展愁眉。bù bàng jiāng yān fǎng suǒ sī,gèng yīng wú chù zhǎn chóu méi。
数杯竹阁花残酒,一局松窗日午棋。shù bēi zhú gé huā cán jiǔ,yī jú sōng chuāng rì wǔ qí。
多病却疑天与便,自愚潜喜众相欺。duō bìng què yí tiān yǔ biàn,zì yú qián xǐ zhòng xiāng qī。
非穷非达非高尚,冷笑行藏只独知。fēi qióng fēi dá fēi gāo shàng,lěng xiào xíng cáng zhǐ dú zhī。

和友人喜相遇十首

李咸用

闲吟闲坐道相应,远想南华亦自矜。xián yín xián zuò dào xiāng yīng,yuǎn xiǎng nán huá yì zì jīn。
抛掷家乡轻似梦,寻常心地冷于僧。pāo zhì jiā xiāng qīng shì mèng,xún cháng xīn dì lěng yú sēng。
和羹使用非胥靡,忆鲙言词小季鹰。hé gēng shǐ yòng fēi xū mí,yì kuài yán cí xiǎo jì yīng。
唯仗十篇金玉韵,此中高旨莫阶升。wéi zhàng shí piān jīn yù yùn,cǐ zhōng gāo zhǐ mò jiē shēng。

和友人喜相遇十首

李咸用

已向丘门老此躯,可堪空作小人儒。yǐ xiàng qiū mén lǎo cǐ qū,kě kān kōng zuò xiǎo rén rú。
吟中景象千般有,书外囊装一物无。yín zhōng jǐng xiàng qiān bān yǒu,shū wài náng zhuāng yī wù wú。
润屋必能知早散,辉山应是不轻沽。rùn wū bì néng zhī zǎo sàn,huī shān yīng shì bù qīng gū。
短衣宁倦重修谒,谁识高阳旧酒徒。duǎn yī níng juàn zhòng xiū yè,shuí shí gāo yáng jiù jiǔ tú。

和友人喜相遇十首

李咸用

松桂寒多众木分,轻浮如叶自纷纭。sōng guì hán duō zhòng mù fēn,qīng fú rú yè zì fēn yún。
韶咸古曲教谁爱,山水清音喜独闻。sháo xián gǔ qū jiào shuí ài,shān shuǐ qīng yīn xǐ dú wén。
上国共知传大宝,旧交宁复在青云。shàng guó gòng zhī chuán dà bǎo,jiù jiāo níng fù zài qīng yún。
相逢莫厌杯中酒,同醉同醒只有君。xiāng féng mò yàn bēi zhōng jiǔ,tóng zuì tóng xǐng zhǐ yǒu jūn。

和友人喜相遇十首

李咸用

还淳反朴已难期,依德依仁敢暂违。hái chún fǎn pǔ yǐ nán qī,yī dé yī rén gǎn zàn wéi。
寡欲自应刚正立,无私翻觉友朋稀。guǎ yù zì yīng gāng zhèng lì,wú sī fān jué yǒu péng xī。
旄头影莫侵黄道,傅说星终近紫微。máo tóu yǐng mò qīn huáng dào,fù shuō xīng zhōng jìn zǐ wēi。
年纪少他蘧伯玉,幸因多难早知非。nián jì shǎo tā qú bó yù,xìng yīn duō nán zǎo zhī fēi。

和友人喜相遇十首

李咸用

麻衣未识帝城尘,四十为儒是病身。má yī wèi shí dì chéng chén,sì shí wèi rú shì bìng shēn。
有恨不关衔国耻,无愁直为倚家贫。yǒu hèn bù guān xián guó chǐ,wú chóu zhí wèi yǐ jiā pín。
齐轻东海二高士,汉重商山四老人。qí qīng dōng hǎi èr gāo shì,hàn zhòng shāng shān sì lǎo rén。
一种爱闲闲不得,混时行止却应真。yī zhǒng ài xián xián bù dé,hùn shí xíng zhǐ què yīng zhēn。

和友人喜相遇十首

李咸用

任说天长海影沈,友朋情比未为深。rèn shuō tiān zhǎng hǎi yǐng shěn,yǒu péng qíng bǐ wèi wèi shēn。
唯应乐处无虚日,大半危时得道心。wéi yīng lè chù wú xū rì,dà bàn wēi shí dé dào xīn。
命达夭殇同白首,价高砖瓦即黄金。mìng dá yāo shāng tóng bái shǒu,jià gāo zhuān wǎ jí huáng jīn。
他年有要玄珠者,赤水萦纡试一寻。tā nián yǒu yào xuán zhū zhě,chì shuǐ yíng yū shì yī xún。

同友生春夜闻雨

李咸用

春雨三更洗物华,乱和丝竹响豪家。chūn yǔ sān gèng xǐ wù huá,luàn hé sī zhú xiǎng háo jiā。
滴繁知在长条柳,点重愁看破朵花。dī fán zhī zài zhǎng tiáo liǔ,diǎn zhòng chóu kàn pò duǒ huā。
檐静尚疑兼雾细,灯摇应是逐风斜。yán jìng shàng yí jiān wù xì,dēng yáo yīng shì zhú fēng xié。
此时童叟浑无梦,为喜流膏润谷芽。cǐ shí tóng sǒu hún wú mèng,wèi xǐ liú gāo rùn gǔ yá。