古诗词

和彭进士感怀

李咸用

人生谁肯便甘休,遇酒逢花且共游。rén shēng shuí kěn biàn gān xiū,yù jiǔ féng huā qiě gòng yóu。
若向云衢陪骥尾,直须天畔落旄头。ruò xiàng yún qú péi jì wěi,zhí xū tiān pàn luò máo tóu。
三编大雅曾关兴,一册南华旋解忧。sān biān dà yǎ céng guān xīng,yī cè nán huá xuán jiě yōu。
四海英雄多独断,不知何者是长筹。sì hǎi yīng xióng duō dú duàn,bù zhī hé zhě shì zhǎng chóu。

李咸用

李咸用,唐,生卒年不详。族望陇西(今甘肃临洮)。习儒业,久不第,曾应辟为推官。因唐末乱离,仕途不达,遂寓居庐山等地。生平事迹散见宋杨万里《唐李推官披沙集序》、《直斋书录解题》卷一九、《唐才子传》卷一〇《殷文圭》附。咸用工诗,尤擅乐府、律诗。所作多忧乱失意之词。为善写“征人凄苦之情”,有“国风之遗音,江左之异曲”(《唐李推官披沙集序》)。辛文房则诋为“气格卑下”(《唐才子传》)。与修睦、来鹏等有交谊,时有唱酬。作诗颇多,《直斋书录解题》卷一九著录《披沙集》6卷。《全唐诗》存诗3卷。 李咸用的作品>>

猜您喜欢

同友生题僧院杜鹃花

李咸用

若比众芳应有在,难同上品是中春。ruò bǐ zhòng fāng yīng yǒu zài,nán tóng shàng pǐn shì zhōng chūn。
牡丹为性疏南国,朱槿操心不满旬。mǔ dān wèi xìng shū nán guó,zhū jǐn cāo xīn bù mǎn xún。
留得却缘真达者,见来宁作独醒人。liú dé què yuán zhēn dá zhě,jiàn lái níng zuò dú xǐng rén。
鹤林太盛今空地,莫放枝条出四邻。hè lín tài shèng jīn kōng dì,mò fàng zhī tiáo chū sì lín。

春日题陈正字林亭

李咸用

周回胜异似仙乡,稍减愁人日月长。zhōu huí shèng yì shì xiān xiāng,shāo jiǎn chóu rén rì yuè zhǎng。
幕绕虚檐高岫色,镜临危槛小池光。mù rào xū yán gāo xiù sè,jìng lín wēi kǎn xiǎo chí guāng。
丝垂杨柳当风软,玉折含桃倚径香。sī chuí yáng liǔ dāng fēng ruǎn,yù zhé hán táo yǐ jìng xiāng。
南北近来多少事,数声横笛怨斜阳。nán běi jìn lái duō shǎo shì,shù shēng héng dí yuàn xié yáng。

送河南韦主簿归京

李咸用

岩风爱日泪阑干,去住情途各万端。yán fēng ài rì lèi lán gàn,qù zhù qíng tú gè wàn duān。
世乱敢言离别易,时清犹道路行难。shì luàn gǎn yán lí bié yì,shí qīng yóu dào lù xíng nán。
舟维晚雨湘川暗,袖拂晴岚岘首寒。zhōu wéi wǎn yǔ xiāng chuān àn,xiù fú qíng lán xiàn shǒu hán。
见说满朝亲友在,肯教憔悴出长安。jiàn shuō mǎn cháo qīn yǒu zài,kěn jiào qiáo cuì chū zhǎng ān。

喻道

李咸用

汉武秦皇漫苦辛,那思俗骨本含真。hàn wǔ qín huáng màn kǔ xīn,nà sī sú gǔ běn hán zhēn。
不知流水潜催老,未悟三山也是尘。bù zhī liú shuǐ qián cuī lǎo,wèi wù sān shān yě shì chén。
牢落沙丘终古恨,寂寥函谷万年春。láo luò shā qiū zhōng gǔ hèn,jì liáo hán gǔ wàn nián chūn。
长生客待仙桃饵,月里婵娟笑煞人。zhǎng shēng kè dài xiān táo ěr,yuè lǐ chán juān xiào shā rén。

山中

李咸用

一簇烟霞荣辱外,秋山留得傍檐楹。yī cù yān xiá róng rǔ wài,qiū shān liú dé bàng yán yíng。
朝钟暮鼓不到耳,明月孤云长挂情。cháo zhōng mù gǔ bù dào ěr,míng yuè gū yún zhǎng guà qíng。
世上路岐何缭绕,水边蓑笠称平生。shì shàng lù qí hé liáo rào,shuǐ biān suō lì chēng píng shēng。
寻思阮籍当时意,岂是途穷泣利名。xún sī ruǎn jí dāng shí yì,qǐ shì tú qióng qì lì míng。

苍颉台

李咸用

先贤忧民诈,观迹成纲纪。xiān xián yōu mín zhà,guān jì chéng gāng jì。
自有书契来,争及结绳理。zì yǒu shū qì lái,zhēng jí jié shéng lǐ。

荆山

李咸用

良工指君疑,真玉却非玉。liáng gōng zhǐ jūn yí,zhēn yù què fēi yù。
寄言怀宝人,不须伤手足。jì yán huái bǎo rén,bù xū shāng shǒu zú。

铜雀台

李咸用

但见西陵惨明月,女妓无因更相悦。dàn jiàn xī líng cǎn míng yuè,nǚ jì wú yīn gèng xiāng yuè。
有虞曾不有遗言,滴尽湘妃眼中血。yǒu yú céng bù yǒu yí yán,dī jǐn xiāng fēi yǎn zhōng xuè。

倢伃怨

李咸用

莫恃芙蓉开满面,更有身轻似飞燕。mò shì fú róng kāi mǎn miàn,gèng yǒu shēn qīng shì fēi yàn。
不得团圆长近君,圭月鈋时泣秋扇。bù dé tuán yuán zhǎng jìn jūn,guī yuè é shí qì qiū shàn。

悲哉行

李咸用

云色阴沈弄秋气,危叶高枝恨深翠。yún sè yīn shěn nòng qiū qì,wēi yè gāo zhī hèn shēn cuì。
用却春风力几多,微霜逼迫何容易。yòng què chūn fēng lì jǐ duō,wēi shuāng bī pò hé róng yì。

同玄昶上人观山榴

李咸用

病随支遁偶行行,正见榴花独满庭。bìng suí zhī dùn ǒu xíng xíng,zhèng jiàn liú huā dú mǎn tíng。
瘦竹成林人不看,却应著得强青青。shòu zhú chéng lín rén bù kàn,què yīng zhù dé qiáng qīng qīng。

别李将军

李咸用

一拜虬髭便受恩,宫门细柳五摇春。yī bài qiú zī biàn shòu ēn,gōng mén xì liǔ wǔ yáo chūn。
男儿自古多离别,懒对英雄泪满巾。nán ér zì gǔ duō lí bié,lǎn duì yīng xióng lèi mǎn jīn。

早鸡

李咸用

锦翅朱冠惊四邻,稻粱恩重职司晨。jǐn chì zhū guān jīng sì lín,dào liáng ēn zhòng zhí sī chén。
不知下土兵难戢,但报明时向国人。bù zhī xià tǔ bīng nán jí,dàn bào míng shí xiàng guó rén。

别友

李咸用

北吹微微动旅情,不堪分手在平明。běi chuī wēi wēi dòng lǚ qíng,bù kān fēn shǒu zài píng míng。
寒鸡不待东方曙,唤起征人蹋月行。hán jī bù dài dōng fāng shǔ,huàn qǐ zhēng rén tà yuè xíng。

携手曲

李咸用

携手春复春,未尝渐离别。xié shǒu chūn fù chūn,wèi cháng jiàn lí bié。
夭夭风前花,纤纤日中雪。yāo yāo fēng qián huā,xiān xiān rì zhōng xuě。
不敢怨于天,唯惊添岁月。bù gǎn yuàn yú tiān,wéi jīng tiān suì yuè。
不敢怨于君,只怕芳菲歇。bù gǎn yuàn yú jūn,zhǐ pà fāng fēi xiē。
芳菲若长然,君恩应不绝。fāng fēi ruò zhǎng rán,jūn ēn yīng bù jué。