古诗词

富贵曲

李咸用

画藻雕山金碧彩,鸳鸯叠翠眠晴霭。huà zǎo diāo shān jīn bì cǎi,yuān yāng dié cuì mián qíng ǎi。
编珠影里醉春庭,团红片下攒歌黛。biān zhū yǐng lǐ zuì chūn tíng,tuán hóng piàn xià zǎn gē dài。
革咽丝烦欢不改,缴绛垂缇忽如晦。gé yàn sī fán huān bù gǎi,jiǎo jiàng chuí tí hū rú huì。
活花起舞夜春来,蜡焰煌煌天日在。huó huā qǐ wǔ yè chūn lái,là yàn huáng huáng tiān rì zài。
雪暖瑶杯凤髓融,红拖象箸猩唇细。xuě nuǎn yáo bēi fèng suǐ róng,hóng tuō xiàng zhù xīng chún xì。
空中汉转星移盖,火城拥出随朝会。kōng zhōng hàn zhuǎn xīng yí gài,huǒ chéng yōng chū suí cháo huì。
车如雷兮马如龙,鬼神辟易不敢害。chē rú léi xī mǎ rú lóng,guǐ shén pì yì bù gǎn hài。
冠峨剑重锵环佩,步入天门相真宰。guān é jiàn zhòng qiāng huán pèi,bù rù tiān mén xiāng zhēn zǎi。
开口长为爵禄筌,回眸便是公卿罪。kāi kǒu zhǎng wèi jué lù quán,huí móu biàn shì gōng qīng zuì。
珍珠索得龙宫贫,膏腴刮下苍生背。zhēn zhū suǒ dé lóng gōng pín,gāo yú guā xià cāng shēng bèi。
九野干戈指著心,威福满拳犹未快。jiǔ yě gàn gē zhǐ zhù xīn,wēi fú mǎn quán yóu wèi kuài。
我闻周公贵为天子弟,富有半四海。wǒ wén zhōu gōng guì wèi tiān zi dì,fù yǒu bàn sì hǎi。
蔑有骄奢贻后悔,红锦障收。miè yǒu jiāo shē yí hòu huǐ,hóng jǐn zhàng shōu。
珊瑚树碎,至今笑石崇王恺。shān hú shù suì,zhì jīn xiào shí chóng wáng kǎi。

李咸用

李咸用,唐,生卒年不详。族望陇西(今甘肃临洮)。习儒业,久不第,曾应辟为推官。因唐末乱离,仕途不达,遂寓居庐山等地。生平事迹散见宋杨万里《唐李推官披沙集序》、《直斋书录解题》卷一九、《唐才子传》卷一〇《殷文圭》附。咸用工诗,尤擅乐府、律诗。所作多忧乱失意之词。为善写“征人凄苦之情”,有“国风之遗音,江左之异曲”(《唐李推官披沙集序》)。辛文房则诋为“气格卑下”(《唐才子传》)。与修睦、来鹏等有交谊,时有唱酬。作诗颇多,《直斋书录解题》卷一九著录《披沙集》6卷。《全唐诗》存诗3卷。 李咸用的作品>>

猜您喜欢

自君之出矣

李咸用

自君之出矣,鸾镜空尘生。zì jūn zhī chū yǐ,luán jìng kōng chén shēng。
思君如明月,明月逐君行。sī jūn rú míng yuè,míng yuè zhú jūn xíng。

妾薄命

李咸用

妾命何太薄,不及宫中水。qiè mìng hé tài báo,bù jí gōng zhōng shuǐ。
时时对天颜,声声入君耳。shí shí duì tiān yán,shēng shēng rù jūn ěr。

空城雀

李咸用

啾啾空城雀,一啄数跳跃。jiū jiū kōng chéng què,yī zhuó shù tiào yuè。
宁寻覆辙馀,岂比巢危幕。níng xún fù zhé yú,qǐ bǐ cháo wēi mù。
茫茫九万鹏,百雉且为乐。máng máng jiǔ wàn péng,bǎi zhì qiě wèi lè。

猛虎行

李咸用

猛虎不怯敌,烈士无虚言。měng hǔ bù qiè dí,liè shì wú xū yán。
怯敌辱其班,虚言负其恩。qiè dí rǔ qí bān,xū yán fù qí ēn。
爪牙欺白刃,果敢无前阵。zhǎo yá qī bái rèn,guǒ gǎn wú qián zhèn。
须知易水歌,至死无悔吝。xū zhī yì shuǐ gē,zhì sǐ wú huǐ lìn。

关山月

李咸用

离离天际云,皎皎关山月。lí lí tiān jì yún,jiǎo jiǎo guān shān yuè。
羌笛一声来,白尽征人发。qiāng dí yī shēng lái,bái jǐn zhēng rén fā。
嘹唳孤鸿高,萧索悲风发。liáo lì gū hóng gāo,xiāo suǒ bēi fēng fā。
雪压塞尘清,雕落沙场阔。xuě yā sāi chén qīng,diāo luò shā chǎng kuò。
何当胡无人,荷戈朝凤阙。hé dāng hú wú rén,hé gē cháo fèng quē。

江南曲

李咸用

江南四月薰风低,江南女儿芳步齐。jiāng nán sì yuè xūn fēng dī,jiāng nán nǚ ér fāng bù qí。
晚云接水共渺弥,远沙叠草空萋萋。wǎn yún jiē shuǐ gòng miǎo mí,yuǎn shā dié cǎo kōng qī qī。
白苎不堪论古意,数花犹可醉前溪。bái zhù bù kān lùn gǔ yì,shù huā yóu kě zuì qián xī。
孤舟有客归未得,乡梦欲成山鸟啼。gū zhōu yǒu kè guī wèi dé,xiāng mèng yù chéng shān niǎo tí。

水仙操

李咸用

大波相拍流水鸣,蓬山鸟兽多奇形。dà bō xiāng pāi liú shuǐ míng,péng shān niǎo shòu duō qí xíng。
琴心不喜亦不惊,安弦缓爪何泠泠。qín xīn bù xǐ yì bù jīng,ān xián huǎn zhǎo hé líng líng。
水仙缥缈来相迎,伯牙从此留嘉名。shuǐ xiān piāo miǎo lái xiāng yíng,bó yá cóng cǐ liú jiā míng。
峄阳散木虚且轻,重华斧下知其声。yì yáng sàn mù xū qiě qīng,zhòng huá fǔ xià zhī qí shēng。
檿丝相纠成凄清,调和引得薰风生。yǎn sī xiāng jiū chéng qī qīng,diào hé yǐn dé xūn fēng shēng。
指底先王长养情,曲终天下称太平。zhǐ dǐ xiān wáng zhǎng yǎng qíng,qū zhōng tiān xià chēng tài píng。
后人好事传其曲,有时声足意不足。hòu rén hǎo shì chuán qí qū,yǒu shí shēng zú yì bù zú。
始峨峨兮复洋洋,但见山青兼水绿。shǐ é é xī fù yáng yáng,dàn jiàn shān qīng jiān shuǐ lǜ。
成连入海移人情,岂是本来无嗜欲。chéng lián rù hǎi yí rén qíng,qǐ shì běn lái wú shì yù。
琴兮琴兮在自然,不在徽金将轸玉。qín xī qín xī zài zì rán,bù zài huī jīn jiāng zhěn yù。
157«567891011