古诗词

月下喜吕郎中除兵部

雍陶

北阙云间见碧天,南宫月似旧时圆。běi quē yún jiān jiàn bì tiān,nán gōng yuè shì jiù shí yuán。
喜看列宿今朝正,休叹参差十四年。xǐ kàn liè sù jīn cháo zhèng,xiū tàn cān chà shí sì nián。

雍陶

雍陶(约789~873以前),字国钧,成都人。工于词赋。有《唐志集》五卷,今传。 雍陶的作品>>

猜您喜欢

过旧宅看花

雍陶

山桃野杏两三栽,树树繁花去复开。shān táo yě xìng liǎng sān zāi,shù shù fán huā qù fù kāi。
今日主人相引看,谁知曾是客移来。jīn rì zhǔ rén xiāng yǐn kàn,shuí zhī céng shì kè yí lái。

寄襄阳章孝标

雍陶

青油幕下白云边,日日空山夜夜泉。qīng yóu mù xià bái yún biān,rì rì kōng shān yè yè quán。
闻说小斋多野意,枳花阴里麝香眠。wén shuō xiǎo zhāi duō yě yì,zhǐ huā yīn lǐ shè xiāng mián。

洛中感事

雍陶

洛城今古足繁华,最恨乔家似石家。luò chéng jīn gǔ zú fán huá,zuì hèn qiáo jiā shì shí jiā。
行到窈娘身没处,水边愁见亚枝花。xíng dào yǎo niáng shēn méi chù,shuǐ biān chóu jiàn yà zhī huā。

阴地关见入蕃公主石上手迹

雍陶

汉家公主昔和蕃,石上今馀手迹存。hàn jiā gōng zhǔ xī hé fān,shí shàng jīn yú shǒu jì cún。
风雨几年侵不灭,分明纤指印苔痕。fēng yǔ jǐ nián qīn bù miè,fēn míng xiān zhǐ yìn tái hén。

美人春风怨

雍陶

澹荡春风满眼来,落花飞蝶共裴回。dàn dàng chūn fēng mǎn yǎn lái,luò huā fēi dié gòng péi huí。
偏能飘散同心蒂,无那愁眉吹不开。piān néng piāo sàn tóng xīn dì,wú nà chóu méi chuī bù kāi。

过南邻花园

雍陶

莫怪频过有酒家,多情长是惜年华。mò guài pín guò yǒu jiǔ jiā,duō qíng zhǎng shì xī nián huá。
春风堪赏还堪恨,才见开花又落花。chūn fēng kān shǎng hái kān hèn,cái jiàn kāi huā yòu luò huā。

劝行乐

雍陶

老去风光不属身,黄金莫惜买青春。lǎo qù fēng guāng bù shǔ shēn,huáng jīn mò xī mǎi qīng chūn。
白头纵作花园主,醉折花枝是别人。bái tóu zòng zuò huā yuán zhǔ,zuì zhé huā zhī shì bié rén。

渡桑干河

雍陶

南客岂曾谙塞北,年年唯见雁飞回。nán kè qǐ céng ān sāi běi,nián nián wéi jiàn yàn fēi huí。
今朝忽渡桑干水,不似身来似梦来。jīn cháo hū dù sāng gàn shuǐ,bù shì shēn lái shì mèng lái。

天津桥望春

雍陶

津桥春水浸红霞,烟柳风丝拂岸斜。jīn qiáo chūn shuǐ jìn hóng xiá,yān liǔ fēng sī fú àn xié。
翠辇不来金殿闭,宫莺衔出上阳花。cuì niǎn bù lái jīn diàn bì,gōng yīng xián chū shàng yáng huā。

自蔚州南入真谷有似剑门因有归思

雍陶

我家蜀地身离久,忽见胡山似剑门。wǒ jiā shǔ dì shēn lí jiǔ,hū jiàn hú shān shì jiàn mén。
马上欲垂千里泪,耳边唯欠一声猿。mǎ shàng yù chuí qiān lǐ lèi,ěr biān wéi qiàn yī shēng yuán。

再经天涯地角山

雍陶

每忆云山养短才,悔缘名利入尘埃。měi yì yún shān yǎng duǎn cái,huǐ yuán míng lì rù chén āi。
十年马足行多少,两度天涯地角来。shí nián mǎ zú xíng duō shǎo,liǎng dù tiān yá dì jiǎo lái。

题等界寺二首

雍陶

吴蜀千年等界村,英雄无主岂长存。wú shǔ qiān nián děng jiè cūn,yīng xióng wú zhǔ qǐ zhǎng cún。
思量往事今何在,万里山中一寺门。sī liàng wǎng shì jīn hé zài,wàn lǐ shān zhōng yī sì mén。

题等界寺二首

雍陶

两国道涂都万里,来从此地等平分。liǎng guó dào tú dōu wàn lǐ,lái cóng cǐ dì děng píng fēn。
行人竞说东西利,事不关心耳不闻。xíng rén jìng shuō dōng xī lì,shì bù guān xīn ěr bù wén。

洛源驿戏题

雍陶

柳阴春岭鸟新啼,暖色浓烟深处迷。liǔ yīn chūn lǐng niǎo xīn tí,nuǎn sè nóng yān shēn chù mí。
如恨往来人不见,水声呦咽出花溪。rú hèn wǎng lái rén bù jiàn,shuǐ shēng yōu yàn chū huā xī。

遣愁

雍陶

抛掷泥中一听沈,不能三叹引愁深。pāo zhì ní zhōng yī tīng shěn,bù néng sān tàn yǐn chóu shēn。
莫言客子无愁易,须识愁多暗损心。mò yán kè zi wú chóu yì,xū shí chóu duō àn sǔn xīn。
1001234567