古诗词

吹笙引

王毂

娲皇遗音寄玉笙,双成传得何凄清。wā huáng yí yīn jì yù shēng,shuāng chéng chuán dé hé qī qīng。
丹穴娇雏七十只,一时飞上秋天鸣。dān xué jiāo chú qī shí zhǐ,yī shí fēi shàng qiū tiān míng。
水泉迸泻急相续,一束宫商裂寒玉。shuǐ quán bèng xiè jí xiāng xù,yī shù gōng shāng liè hán yù。
旖旎香风绕指生,千声妙尽神仙曲。yǐ nǐ xiāng fēng rào zhǐ shēng,qiān shēng miào jǐn shén xiān qū。
曲终满席悄无语,巫山冷碧愁云雨。qū zhōng mǎn xí qiāo wú yǔ,wū shān lěng bì chóu yún yǔ。

王毂

唐袁州宜春人,字虚中,自号临沂子。为人尚节气,轻财重义,为乡里所称。应进士举,久困场屋。至昭宗乾宁五年方登第。历国子博士,后以郎官致仕。以歌诗擅名,尤工乐府。 王毂的作品>>

猜您喜欢

后魏行

王毂

力微皇帝谤天嗣,太武凶残人所畏。lì wēi huáng dì bàng tiān sì,tài wǔ xiōng cán rén suǒ wèi。
一朝?䍽飞上天,子孙尽作河鱼饵。yī cháo gǔ lì fēi shàng tiān,zi sūn jǐn zuò hé yú ěr。

杂曲歌辞苦热行

王毂

祝融南来鞭火龙,火旗焰焰烧天红。zhù róng nán lái biān huǒ lóng,huǒ qí yàn yàn shāo tiān hóng。
日轮当午凝不去,万国如在洪炉中。rì lún dāng wǔ níng bù qù,wàn guó rú zài hóng lú zhōng。
五岳翠乾云彩灭,阳侯海底愁波竭。wǔ yuè cuì qián yún cǎi miè,yáng hóu hǎi dǐ chóu bō jié。
何当一夕金风发?为我扫却天下热。hé dāng yī xī jīn fēng fā?wèi wǒ sǎo què tiān xià rè。
1712