古诗词

代北言怀

喻坦之

困马榆关北,那堪落景催。kùn mǎ yú guān běi,nà kān luò jǐng cuī。
路行沙不绝,风与雪兼来。lù xíng shā bù jué,fēng yǔ xuě jiān lái。
草得春犹白,鸿侵夏始回。cǎo dé chūn yóu bái,hóng qīn xià shǐ huí。
行人莫远入,戍角有馀哀。xíng rén mò yuǎn rù,shù jiǎo yǒu yú āi。

喻坦之

喻坦之,晚唐诗人,名列“咸通十哲”。唐懿宗咸通年间屡试不中,后久居长安,与建州刺史李频为友,今存诗十八首。 喻坦之的作品>>

猜您喜欢

陈情献中丞

喻坦之

孤拙竟何营,徒希折桂名。gū zhuō jìng hé yíng,tú xī zhé guì míng。
始终谁肯荐,得失自难明。shǐ zhōng shuí kěn jiàn,dé shī zì nán míng。
贡乏雄文献,归无瘠土耕。gòng fá xióng wén xiàn,guī wú jí tǔ gēng。
沧江长发梦,紫陌久惭行。cāng jiāng zhǎng fā mèng,zǐ mò jiǔ cán xíng。
意纵求知切,才惟惧鉴精。yì zòng qiú zhī qiè,cái wéi jù jiàn jīng。
五言非琢玉,十载看迁莺。wǔ yán fēi zuó yù,shí zài kàn qiān yīng。
取进心甘钝,伤嗟骨每惊。qǔ jìn xīn gān dùn,shāng jiē gǔ měi jīng。
尘襟痕积泪,客鬓白新茎。chén jīn hén jī lèi,kè bìn bái xīn jīng。
顾盼身堪教,吹嘘羽觉生。gù pàn shēn kān jiào,chuī xū yǔ jué shēng。
依门情转切,荷德力须倾。yī mén qíng zhuǎn qiè,hé dé lì xū qīng。
奖善犹怜贡,垂恩必不轻。jiǎng shàn yóu lián gòng,chuí ēn bì bù qīng。
从兹便提挈,云路自生荣。cóng zī biàn tí qiè,yún lù zì shēng róng。

长安雪后

喻坦之

碧落云收尽,天涯雪霁时。bì luò yún shōu jǐn,tiān yá xuě jì shí。
草开当井地,树折带巢枝。cǎo kāi dāng jǐng dì,shù zhé dài cháo zhī。
野渡滋寒麦,高泉涨禁池。yě dù zī hán mài,gāo quán zhǎng jìn chí。
遥分丹阙出,回对上林宜。yáo fēn dān quē chū,huí duì shàng lín yí。
宿片攀檐取,凝花就砌窥。sù piàn pān yán qǔ,níng huā jiù qì kuī。
气凌禽翅束,冻入马蹄危。qì líng qín chì shù,dòng rù mǎ tí wēi。
北想连沙漠,南思极海涯。běi xiǎng lián shā mò,nán sī jí hǎi yá。
冷光兼素彩,向暮朔风吹。lěng guāng jiān sù cǎi,xiàng mù shuò fēng chuī。
1712