古诗词

初下东周赠孟郊

刘言史

鹤老身更卬,龟死壳亦灵。hè lǎo shēn gèng áng,guī sǐ ké yì líng。
正信非外沿,终始全本情。zhèng xìn fēi wài yán,zhōng shǐ quán běn qíng。
童子不戏尘,积书就岩扃。tóng zi bù xì chén,jī shū jiù yán jiōng。
身著木叶衣,养鹿兼牸耕。shēn zhù mù yè yī,yǎng lù jiān zì gēng。
偶随下山云,荏苒失故程。ǒu suí xià shān yún,rěn rǎn shī gù chéng。
渐入机险中,危思难太行。jiàn rù jī xiǎn zhōng,wēi sī nán tài xíng。
十发九缕丝,悠然东周城。shí fā jiǔ lǚ sī,yōu rán dōng zhōu chéng。
言词野麋态,出口多累形。yán cí yě mí tài,chū kǒu duō lèi xíng。
因依汉元寮,未思羁细轻。yīn yī hàn yuán liáo,wèi sī jī xì qīng。
冷灶助新热,静砧与寒声。lěng zào zhù xīn rè,jìng zhēn yǔ hán shēng。
断蓬在门栏,岂当桃李荣。duàn péng zài mén lán,qǐ dāng táo lǐ róng。
寄食若蠹虫,侵损利微生。jì shí ruò dù chóng,qīn sǔn lì wēi shēng。
固非拙为强,懦劣外疗并。gù fēi zhuō wèi qiáng,nuò liè wài liáo bìng。
素坚冰蘖心,洁持保坚贞。sù jiān bīng niè xīn,jié chí bǎo jiān zhēn。
修文返正风,刊字齐古经。xiū wén fǎn zhèng fēng,kān zì qí gǔ jīng。
惭将衰末分,高栖喧世名。cán jiāng shuāi mò fēn,gāo qī xuān shì míng。

刘言史

唐邯郸人,一说赵州人。少尚气节,不举进士。与李贺、孟郊友善。初客镇冀,王武俊奏为枣强令,辞疾不受,人因称为刘枣强。后客汉南,李夷简署为司空掾,寻卒。有诗集。 刘言史的作品>>

猜您喜欢

赋蕃子牧马

刘言史

碛净山高见极边,孤烽引上一条烟。qì jìng shān gāo jiàn jí biān,gū fēng yǐn shàng yī tiáo yān。
蕃落多晴尘扰扰,天军猎到鸊鹈泉。fān luò duō qíng chén rǎo rǎo,tiān jūn liè dào pì tí quán。

牧马泉

刘言史

平沙漫漫马悠悠,弓箭闲抛郊水头。píng shā màn màn mǎ yōu yōu,gōng jiàn xián pāo jiāo shuǐ tóu。
鼠毛衣里取羌笛,吹向秋天眉眼愁。shǔ máo yī lǐ qǔ qiāng dí,chuī xiàng qiū tiān méi yǎn chóu。

越井台望

刘言史

独立阳台望广州,更添羁客异乡愁。dú lì yáng tái wàng guǎng zhōu,gèng tiān jī kè yì xiāng chóu。
晚潮未至早潮落,井邑暂依沙上头。wǎn cháo wèi zhì zǎo cháo luò,jǐng yì zàn yī shā shàng tóu。

扶病春亭

刘言史

强梳稀发著纶巾,舍杖空行试病身。qiáng shū xī fā zhù lún jīn,shě zhàng kōng xíng shì bìng shēn。
花间自欲裴回立,稚子牵衣不许人。huā jiān zì yù péi huí lì,zhì zi qiān yī bù xǔ rén。

赠童尼

刘言史

旧时艳质如明玉,今日空心是冷灰。jiù shí yàn zhì rú míng yù,jīn rì kōng xīn shì lěng huī。
料得襄王惆怅极,更无云雨到阳台。liào dé xiāng wáng chóu chàng jí,gèng wú yún yǔ dào yáng tái。

读故友于君集

刘言史

大底从头总是悲,就中偏怆筑城词。dà dǐ cóng tóu zǒng shì bēi,jiù zhōng piān chuàng zhù chéng cí。
依然想得初成日,寄出秋山与我时。yī rán xiǎng dé chū chéng rì,jì chū qiū shān yǔ wǒ shí。

病僧二首

刘言史

竺国乡程算不回,病中衣锡遍浮埃。zhú guó xiāng chéng suàn bù huí,bìng zhōng yī xī biàn fú āi。
如今汉地诸经本,自过流沙远背来。rú jīn hàn dì zhū jīng běn,zì guò liú shā yuǎn bèi lái。

病僧二首

刘言史

空林衰病卧多时,白发从成数寸丝。kōng lín shuāi bìng wò duō shí,bái fā cóng chéng shù cùn sī。
西行却过流沙日,枕上寥寥心独知。xī xíng què guò liú shā rì,zhěn shàng liáo liáo xīn dú zhī。

右军墨池

刘言史

永嘉人事尽归空,逸少遗居蔓草中。yǒng jiā rén shì jǐn guī kōng,yì shǎo yí jū màn cǎo zhōng。
至今池水涵馀墨,犹共诸泉色不同。zhì jīn chí shuǐ hán yú mò,yóu gòng zhū quán sè bù tóng。

送僧归山

刘言史

楚俗翻花自送迎,密人来往岂知情。chǔ sú fān huā zì sòng yíng,mì rén lái wǎng qǐ zhī qíng。
夜行独自寒山寺,雪径泠泠金锡声。yè xíng dú zì hán shān sì,xuě jìng líng líng jīn xī shēng。

弼公院问病

刘言史

一头细发两分丝,卧见芭蕉白露滋。yī tóu xì fā liǎng fēn sī,wò jiàn bā jiāo bái lù zī。
欲令居士身无病,直待众生苦尽时。yù lìng jū shì shēn wú bìng,zhí dài zhòng shēng kǔ jǐn shí。

惜花

刘言史

年少共怜含露色,老人偏惜委尘红。nián shǎo gòng lián hán lù sè,lǎo rén piān xī wěi chén hóng。
如何遂得心中事,每要花时不厌风。rú hé suì dé xīn zhōng shì,měi yào huā shí bù yàn fēng。

代胡僧留别

刘言史

此地缘疏语未通,归时老病去无穷。cǐ dì yuán shū yǔ wèi tōng,guī shí lǎo bìng qù wú qióng。
定知不彻南天竺,死在条支阴碛中。dìng zhī bù chè nán tiān zhú,sǐ zài tiáo zhī yīn qì zhōng。

桂江逢王使君旅榇归

刘言史

故人丹旐出南威,少妇随丧哭渐归。gù rén dān zhào chū nán wēi,shǎo fù suí sàng kū jiàn guī。
遥想北原新垄上,日寒光浅水松稀。yáo xiǎng běi yuán xīn lǒng shàng,rì hán guāng qiǎn shuǐ sōng xī。

玉京词

刘言史

绝景寥寥日更迟,人间甲子不同时。jué jǐng liáo liáo rì gèng chí,rén jiān jiǎ zi bù tóng shí。
未知樵客终何得,归后无家是看棋。wèi zhī qiáo kè zhōng hé dé,guī hòu wú jiā shì kàn qí。
531234