古诗词

送孙宾老宰丹棱

李流谦

回也真贤哉,陋巷一箪食。huí yě zhēn xián zāi,lòu xiàng yī dān shí。
卒然问为邦,所告王者事。zú rán wèn wèi bāng,suǒ gào wáng zhě shì。
轲亦印微言,曰可禹稷配。kē yì yìn wēi yán,yuē kě yǔ jì pèi。
学道则爱人,偃昔尝有志。xué dào zé ài rén,yǎn xī cháng yǒu zhì。
他时武城弦,嘿与圣意会。tā shí wǔ chéng xián,hēi yǔ shèng yì huì。
聊寄莞尔笑,汲深孰知底。liáo jì guǎn ěr xiào,jí shēn shú zhī dǐ。
欲令诵所闻,姑以割鸡戏。yù lìng sòng suǒ wén,gū yǐ gē jī xì。
圣贤存心处,万类宅生地。shèng xián cún xīn chù,wàn lèi zhái shēng dì。
先生为己功,及物乃糠秕。xiān shēng wèi jǐ gōng,jí wù nǎi kāng bǐ。
十室有忠信,百里吾敢鄙。shí shì yǒu zhōng xìn,bǎi lǐ wú gǎn bǐ。
六经作县谱,赵张不到此。liù jīng zuò xiàn pǔ,zhào zhāng bù dào cǐ。
春风七条丝,可以驯桑雉。chūn fēng qī tiáo sī,kě yǐ xùn sāng zhì。
尧舜治天下,乃与治射比。yáo shùn zhì tiān xià,nǎi yǔ zhì shè bǐ。
一朝坐廊庙,用有大小尔。yī cháo zuò láng miào,yòng yǒu dà xiǎo ěr。
我昔从公游,顽璞不受砥。wǒ xī cóng gōng yóu,wán pú bù shòu dǐ。
经时去函丈,榛棘撑肾胃。jīng shí qù hán zhàng,zhēn jí chēng shèn wèi。
朅闻卫返鲁,倦马始休辔。qiè wén wèi fǎn lǔ,juàn mǎ shǐ xiū pèi。
欲申趋隅问,已作横策起。yù shēn qū yú wèn,yǐ zuò héng cè qǐ。
人生楦宇宙,孰为不朽计。rén shēng xuàn yǔ zhòu,shú wèi bù xiǔ jì。
著书有存亡,德业亘千祀。zhù shū yǒu cún wáng,dé yè gèn qiān sì。

李流谦

宋汉州绵竹人,或云德阳人,字无变,号澹斋。李良臣子。以荫补将仕郎。历雅州教授。虞允文宣抚全蜀,召置幕下,颇有赞画。官终潼川府通判。以文学知名。有《澹斋集》。 李流谦的作品>>

猜您喜欢

先公三池祠室学官相传占为公署同年李南才毅然欲复其旧贻以四绝句

李流谦

一念爱亲无彼此,向来情义笃年家。yī niàn ài qīn wú bǐ cǐ,xiàng lái qíng yì dǔ nián jiā。
稍伸九地幽幽恨,此事期君可咄嗟。shāo shēn jiǔ dì yōu yōu hèn,cǐ shì qī jūn kě duō jiē。

次韵嘲落梅代梅答二绝

李流谦

不是春愁减素肌,从来鹤骨可能肥。bù shì chūn chóu jiǎn sù jī,cóng lái hè gǔ kě néng féi。
便将梦里一般看,恐是幽人作蝶飞。biàn jiāng mèng lǐ yī bān kàn,kǒng shì yōu rén zuò dié fēi。

次韵嘲落梅代梅答二绝

李流谦

吹开吹落本无心,万物自秋还自春。chuī kāi chuī luò běn wú xīn,wàn wù zì qiū hái zì chūn。
若把秾花校枯寂,本无诸妄亦无真。ruò bǎ nóng huā xiào kū jì,běn wú zhū wàng yì wú zhēn。

彦博归自剑阳其家梅已半落作诗见示因次其韵

李流谦

为问春从何处归,晚村烟雨细丝丝。wèi wèn chūn cóng hé chù guī,wǎn cūn yān yǔ xì sī sī。
从来漏泄冤庭柳,点检分明是此枝。cóng lái lòu xiè yuān tíng liǔ,diǎn jiǎn fēn míng shì cǐ zhī。

彦博归自剑阳其家梅已半落作诗见示因次其韵

李流谦

溪水泠泠欲雪天,风鬟雾鬓不胜寒。xī shuǐ líng líng yù xuě tiān,fēng huán wù bìn bù shèng hán。
定同子美鄜州月,应恨闺中只独看。dìng tóng zi měi fū zhōu yuè,yīng hèn guī zhōng zhǐ dú kàn。

彦博归自剑阳其家梅已半落作诗见示因次其韵

李流谦

爱惜浓香恐过时,刘郎何事苦归迟。ài xī nóng xiāng kǒng guò shí,liú láng hé shì kǔ guī chí。
只应昨夜幽窗梦,飞到君边未可知。zhǐ yīng zuó yè yōu chuāng mèng,fēi dào jūn biān wèi kě zhī。

梅花

李流谦

昨夜临溪一树开,人言应与雁俱回。zuó yè lín xī yī shù kāi,rén yán yīng yǔ yàn jù huí。
霜葩只在寒梢上,却是春风自去来。shuāng pā zhǐ zài hán shāo shàng,què shì chūn fēng zì qù lái。

梅花

李流谦

殷勤蝶障与蜂遮,一点幽香不许赊。yīn qín dié zhàng yǔ fēng zhē,yī diǎn yōu xiāng bù xǔ shē。
岁岁相逢只如此,问花羞我我羞花。suì suì xiāng féng zhǐ rú cǐ,wèn huā xiū wǒ wǒ xiū huā。

梅花

李流谦

照影月斜寒濑浅,吹香风细夜帘疏。zhào yǐng yuè xié hán lài qiǎn,chuī xiāng fēng xì yè lián shū。
萼绿华来谁得见,借君云佩与霞裾。è lǜ huá lái shuí dé jiàn,jiè jūn yún pèi yǔ xiá jū。

梅花

李流谦

似嫌洁白太清寒,故著微红略破颜。shì xián jié bái tài qīng hán,gù zhù wēi hóng lüè pò yán。
俯仰聊同闲草木,不妨游戏住人间。fǔ yǎng liáo tóng xián cǎo mù,bù fáng yóu xì zhù rén jiān。

梅花

李流谦

道人一味著幽禅,谁遣天花到眼边。dào rén yī wèi zhù yōu chán,shuí qiǎn tiān huā dào yǎn biān。
乱插铜瓶看尽日,向人终是好因缘。luàn chā tóng píng kàn jǐn rì,xiàng rén zhōng shì hǎo yīn yuán。

有以状元红牡丹见遗戏作一绝

李流谦

含笑嫣然灿晓霞,龙头一种绝诸家。hán xiào yān rán càn xiǎo xiá,lóng tóu yī zhǒng jué zhū jiā。
东风有意怜枯蘖,乞与佳名不乞花。dōng fēng yǒu yì lián kū niè,qǐ yǔ jiā míng bù qǐ huā。

海棠

李流谦

十二仙人玉琢栏,带晴带雨总宜看。shí èr xiān rén yù zuó lán,dài qíng dài yǔ zǒng yí kàn。
东君不许寻常见,可忍狂风满地残。dōng jūn bù xǔ xún cháng jiàn,kě rěn kuáng fēng mǎn dì cán。

二月十七日同子友过宇文氏庄观海棠二绝

李流谦

渐老花羞人不羞,枉因风雨结春愁。jiàn lǎo huā xiū rén bù xiū,wǎng yīn fēng yǔ jié chūn chóu。
意行忽欲江东去,锦帐三分半未收。yì xíng hū yù jiāng dōng qù,jǐn zhàng sān fēn bàn wèi shōu。

二月十七日同子友过宇文氏庄观海棠二绝

李流谦

长桥纳纳袅东风,倒射斜阳千丈红。zhǎng qiáo nà nà niǎo dōng fēng,dào shè xié yáng qiān zhàng hóng。
晚色自佳人不见,青山翠雾碧波中。wǎn sè zì jiā rén bù jiàn,qīng shān cuì wù bì bō zhōng。