古诗词

彦博为偷儿妄意作诗见贻次韵奉呈

李流谦

士穷百不谐,所向辄墙壁。shì qióng bǎi bù xié,suǒ xiàng zhé qiáng bì。
堂堂百代师,往往遭削迹。táng táng bǎi dài shī,wǎng wǎng zāo xuē jì。
闾阎侮出胯,逆旅或争席。lǘ yán wǔ chū kuà,nì lǚ huò zhēng xí。
虽然炯炯心,未易屈此膝。suī rán jiǒng jiǒng xīn,wèi yì qū cǐ xī。
闭门师唐虞,清风入吾室。bì mén shī táng yú,qīng fēng rù wú shì。
千古阅顷暂,八荒在几榻。qiān gǔ yuè qǐng zàn,bā huāng zài jǐ tà。
从教厌藜苋,笔端有冰雪。cóng jiào yàn lí xiàn,bǐ duān yǒu bīng xuě。
出处云行天,得丧驹过隙。chū chù yún xíng tiān,dé sàng jū guò xì。
元龙吾畏友,万卷破丘索。yuán lóng wú wèi yǒu,wàn juǎn pò qiū suǒ。
抱耒耕莽苍,天民所先觉。bào lěi gēng mǎng cāng,tiān mín suǒ xiān jué。
平生湖海气,脊梁硬如铁。píng shēng hú hǎi qì,jí liáng yìng rú tiě。
方其抵掌时,南山虎可缚。fāng qí dǐ zhǎng shí,nán shān hǔ kě fù。
向来三年淹,聊以六月息。xiàng lái sān nián yān,liáo yǐ liù yuè xī。
自予得此士,不作肝胆隔。zì yǔ dé cǐ shì,bù zuò gān dǎn gé。
隐然当一面,坚垒雄屹屹。yǐn rán dāng yī miàn,jiān lěi xióng yì yì。
偷儿妄窥瞰,不用苦笞掠。tōu ér wàng kuī kàn,bù yòng kǔ chī lüè。
与之尘生甑,定自惊失色。yǔ zhī chén shēng zèng,dìng zì jīng shī sè。
不知破衣中,照人一尺玉。bù zhī pò yī zhōng,zhào rén yī chǐ yù。
开门恭执贽,政恐子不欲。kāi mén gōng zhí zhì,zhèng kǒng zi bù yù。
因成一笑粲,莫放百忧集。yīn chéng yī xiào càn,mò fàng bǎi yōu jí。
子敬爱毡青,何如我酒绿。zi jìng ài zhān qīng,hé rú wǒ jiǔ lǜ。

李流谦

宋汉州绵竹人,或云德阳人,字无变,号澹斋。李良臣子。以荫补将仕郎。历雅州教授。虞允文宣抚全蜀,召置幕下,颇有赞画。官终潼川府通判。以文学知名。有《澹斋集》。 李流谦的作品>>

猜您喜欢

先公三池祠室学官相传占为公署同年李南才毅然欲复其旧贻以四绝句

李流谦

一念爱亲无彼此,向来情义笃年家。yī niàn ài qīn wú bǐ cǐ,xiàng lái qíng yì dǔ nián jiā。
稍伸九地幽幽恨,此事期君可咄嗟。shāo shēn jiǔ dì yōu yōu hèn,cǐ shì qī jūn kě duō jiē。

次韵嘲落梅代梅答二绝

李流谦

不是春愁减素肌,从来鹤骨可能肥。bù shì chūn chóu jiǎn sù jī,cóng lái hè gǔ kě néng féi。
便将梦里一般看,恐是幽人作蝶飞。biàn jiāng mèng lǐ yī bān kàn,kǒng shì yōu rén zuò dié fēi。

次韵嘲落梅代梅答二绝

李流谦

吹开吹落本无心,万物自秋还自春。chuī kāi chuī luò běn wú xīn,wàn wù zì qiū hái zì chūn。
若把秾花校枯寂,本无诸妄亦无真。ruò bǎ nóng huā xiào kū jì,běn wú zhū wàng yì wú zhēn。

彦博归自剑阳其家梅已半落作诗见示因次其韵

李流谦

为问春从何处归,晚村烟雨细丝丝。wèi wèn chūn cóng hé chù guī,wǎn cūn yān yǔ xì sī sī。
从来漏泄冤庭柳,点检分明是此枝。cóng lái lòu xiè yuān tíng liǔ,diǎn jiǎn fēn míng shì cǐ zhī。

彦博归自剑阳其家梅已半落作诗见示因次其韵

李流谦

溪水泠泠欲雪天,风鬟雾鬓不胜寒。xī shuǐ líng líng yù xuě tiān,fēng huán wù bìn bù shèng hán。
定同子美鄜州月,应恨闺中只独看。dìng tóng zi měi fū zhōu yuè,yīng hèn guī zhōng zhǐ dú kàn。

彦博归自剑阳其家梅已半落作诗见示因次其韵

李流谦

爱惜浓香恐过时,刘郎何事苦归迟。ài xī nóng xiāng kǒng guò shí,liú láng hé shì kǔ guī chí。
只应昨夜幽窗梦,飞到君边未可知。zhǐ yīng zuó yè yōu chuāng mèng,fēi dào jūn biān wèi kě zhī。

梅花

李流谦

昨夜临溪一树开,人言应与雁俱回。zuó yè lín xī yī shù kāi,rén yán yīng yǔ yàn jù huí。
霜葩只在寒梢上,却是春风自去来。shuāng pā zhǐ zài hán shāo shàng,què shì chūn fēng zì qù lái。

梅花

李流谦

殷勤蝶障与蜂遮,一点幽香不许赊。yīn qín dié zhàng yǔ fēng zhē,yī diǎn yōu xiāng bù xǔ shē。
岁岁相逢只如此,问花羞我我羞花。suì suì xiāng féng zhǐ rú cǐ,wèn huā xiū wǒ wǒ xiū huā。

梅花

李流谦

照影月斜寒濑浅,吹香风细夜帘疏。zhào yǐng yuè xié hán lài qiǎn,chuī xiāng fēng xì yè lián shū。
萼绿华来谁得见,借君云佩与霞裾。è lǜ huá lái shuí dé jiàn,jiè jūn yún pèi yǔ xiá jū。

梅花

李流谦

似嫌洁白太清寒,故著微红略破颜。shì xián jié bái tài qīng hán,gù zhù wēi hóng lüè pò yán。
俯仰聊同闲草木,不妨游戏住人间。fǔ yǎng liáo tóng xián cǎo mù,bù fáng yóu xì zhù rén jiān。

梅花

李流谦

道人一味著幽禅,谁遣天花到眼边。dào rén yī wèi zhù yōu chán,shuí qiǎn tiān huā dào yǎn biān。
乱插铜瓶看尽日,向人终是好因缘。luàn chā tóng píng kàn jǐn rì,xiàng rén zhōng shì hǎo yīn yuán。

有以状元红牡丹见遗戏作一绝

李流谦

含笑嫣然灿晓霞,龙头一种绝诸家。hán xiào yān rán càn xiǎo xiá,lóng tóu yī zhǒng jué zhū jiā。
东风有意怜枯蘖,乞与佳名不乞花。dōng fēng yǒu yì lián kū niè,qǐ yǔ jiā míng bù qǐ huā。

海棠

李流谦

十二仙人玉琢栏,带晴带雨总宜看。shí èr xiān rén yù zuó lán,dài qíng dài yǔ zǒng yí kàn。
东君不许寻常见,可忍狂风满地残。dōng jūn bù xǔ xún cháng jiàn,kě rěn kuáng fēng mǎn dì cán。

二月十七日同子友过宇文氏庄观海棠二绝

李流谦

渐老花羞人不羞,枉因风雨结春愁。jiàn lǎo huā xiū rén bù xiū,wǎng yīn fēng yǔ jié chūn chóu。
意行忽欲江东去,锦帐三分半未收。yì xíng hū yù jiāng dōng qù,jǐn zhàng sān fēn bàn wèi shōu。

二月十七日同子友过宇文氏庄观海棠二绝

李流谦

长桥纳纳袅东风,倒射斜阳千丈红。zhǎng qiáo nà nà niǎo dōng fēng,dào shè xié yáng qiān zhàng hóng。
晚色自佳人不见,青山翠雾碧波中。wǎn sè zì jiā rén bù jiàn,qīng shān cuì wù bì bō zhōng。