古诗词

明妃曲

王安石

【其一】
明妃初出汉宫时,泪湿春风鬓脚垂。míng fēi chū chū hàn gōng shí,lèi shī chūn fēng bìn jiǎo chuí。
低徊顾影无颜色,尚得君王不自持。dī huái gù yǐng wú yán sè,shàng dé jūn wáng bù zì chí。
归来却怪丹青手,入眼平生几曾有;guī lái què guài dān qīng shǒu,rù yǎn píng shēng jǐ céng yǒu;
意态由来画不成,当时枉杀毛延寿。yì tài yóu lái huà bù chéng,dāng shí wǎng shā máo yán shòu。
一去心知更不归,可怜着尽汉宫衣;yī qù xīn zhī gèng bù guī,kě lián zhe jǐn hàn gōng yī;
寄声欲问塞南事,只有年年鸿雁飞。jì shēng yù wèn sāi nán shì,zhǐ yǒu nián nián hóng yàn fēi。
家人万里传消息,好在毡城莫相忆;jiā rén wàn lǐ chuán xiāo xī,hǎo zài zhān chéng mò xiāng yì;
君不见咫尺长门闭阿娇,人生失意无南北。jūn bù jiàn zhǐ chǐ zhǎng mén bì ā jiāo,rén shēng shī yì wú nán běi。
【其二】
明妃初嫁与胡儿,毡车百两皆胡姬。míng fēi chū jià yǔ hú ér,zhān chē bǎi liǎng jiē hú jī。
含情欲语独无处,传与琵琶心自知。hán qíng yù yǔ dú wú chù,chuán yǔ pí pá xīn zì zhī。
黄金杆拨春风手,弹看飞鸿劝胡酒。huáng jīn gān bō chūn fēng shǒu,dàn kàn fēi hóng quàn hú jiǔ。
汉宫侍女暗垂泪,沙上行人却回首。hàn gōng shì nǚ àn chuí lèi,shā shàng xíng rén què huí shǒu。
汉恩自浅胡恩深,人生乐在相知心。hàn ēn zì qiǎn hú ēn shēn,rén shēng lè zài xiāng zhī xīn。
可怜青冢已芜没,尚有哀弦留至今。kě lián qīng zhǒng yǐ wú méi,shàng yǒu āi xián liú zhì jīn。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

题北山隐居王闲叟壁

王安石

荒村日午未开门,雨后馀花满地存。huāng cūn rì wǔ wèi kāi mén,yǔ hòu yú huā mǎn dì cún。
举世但能旌隐逸,谁人知道是王孙。jǔ shì dàn néng jīng yǐn yì,shuí rén zhī dào shì wáng sūn。

和惠思岁二日二绝

王安石

懒读书来已数年,从人嘲我腹便便。lǎn dú shū lái yǐ shù nián,cóng rén cháo wǒ fù biàn biàn。
为嫌归舍儿童聒,故就僧房借榻眠。wèi xián guī shě ér tóng guā,gù jiù sēng fáng jiè tà mián。

和惠思岁二日二绝

王安石

沙砾藏春未放来,荒庭终日守陈荄。shā lì cáng chūn wèi fàng lái,huāng tíng zhōng rì shǒu chén gāi。
遥怜草色裙腰绿,湖寺西南一径开。yáo lián cǎo sè qún yāo lǜ,hú sì xī nán yī jìng kāi。

赴召道中

王安石

海气冥冥涨楚氛,汀洲回薄水横分。hǎi qì míng míng zhǎng chǔ fēn,tīng zhōu huí báo shuǐ héng fēn。
青松十里钟山路,只隔西南一片云。qīng sōng shí lǐ zhōng shān lù,zhǐ gé xī nán yī piàn yún。

江东召归

王安石

昨日君恩误赐环,归肠一夜绕钟山。zuó rì jūn ēn wù cì huán,guī cháng yī yè rào zhōng shān。
虽然眷恋明时禄,羞见琅邪有邴丹。suī rán juàn liàn míng shí lù,xiū jiàn láng xié yǒu bǐng dān。

平甫如通州寄之

王安石

北山摇落水峥嵘,想见扬帆出广陵。běi shān yáo luò shuǐ zhēng róng,xiǎng jiàn yáng fān chū guǎng líng。
平世自无忧国事,求田应不忤陈登。píng shì zì wú yōu guó shì,qiú tián yīng bù wǔ chén dēng。

寄显道

王安石

舟约刀头止岁前,故人专使手书传。zhōu yuē dāo tóu zhǐ suì qián,gù rén zhuān shǐ shǒu shū chuán。
出门江口问消息,极目寒沙空渺然。chū mén jiāng kǒu wèn xiāo xī,jí mù hán shā kōng miǎo rán。

和平父寄道光法师

王安石

欲见道人非一朝,杖藜无路到青霄。yù jiàn dào rén fēi yī cháo,zhàng lí wú lù dào qīng xiāo。
千岩万壑排风雨,想对铜炉柏子烧。qiān yán wàn hè pái fēng yǔ,xiǎng duì tóng lú bǎi zi shāo。

三品石

王安石

草没苔侵弃道周,误恩三品竟何酬。cǎo méi tái qīn qì dào zhōu,wù ēn sān pǐn jìng hé chóu。
国亡今日顽无耻,似为当年不与谋。guó wáng jīn rì wán wú chǐ,shì wèi dāng nián bù yǔ móu。

和崔公度家风琴八首

王安石

屋山终日信飘飘,似与幽人破寂寥。wū shān zhōng rì xìn piāo piāo,shì yǔ yōu rén pò jì liáo。
为有机心须强聒,直教悬解始声消。wèi yǒu jī xīn xū qiáng guā,zhí jiào xuán jiě shǐ shēng xiāo。

和崔公度家风琴八首

王安石

帘幕无风起泬寥,谁悲精铁任飘飘。lián mù wú fēng qǐ jué liáo,shuí bēi jīng tiě rèn piāo piāo。
随商应角知无意,不待歌成韵已消。suí shāng yīng jiǎo zhī wú yì,bù dài gē chéng yùn yǐ xiāo。

和崔公度家风琴八首

王安石

万物能鸣为不平,世间歌哭两营营。wàn wù néng míng wèi bù píng,shì jiān gē kū liǎng yíng yíng。
君知此物心何欲,自信天机自有声。jūn zhī cǐ wù xīn hé yù,zì xìn tiān jī zì yǒu shēng。

和崔公度家风琴八首

王安石

风铁相敲固可鸣,朔兵行夜响行营。fēng tiě xiāng qiāo gù kě míng,shuò bīng xíng yè xiǎng xíng yíng。
如何清世容高卧,翻作幽窗枕上声。rú hé qīng shì róng gāo wò,fān zuò yōu chuāng zhěn shàng shēng。

和崔公度家风琴八首

王安石

南风屋角响萧萧,白日帘垂坐寂寥。nán fēng wū jiǎo xiǎng xiāo xiāo,bái rì lián chuí zuò jì liáo。
爱此宫商有真意,与君倾耳尽今朝。ài cǐ gōng shāng yǒu zhēn yì,yǔ jūn qīng ěr jǐn jīn cháo。

和崔公度家风琴八首

王安石

风来风去岂尝要,随分铿锵与寂寥。fēng lái fēng qù qǐ cháng yào,suí fēn kēng qiāng yǔ jì liáo。
不似人间古钟磬,从来文饰到今朝。bù shì rén jiān gǔ zhōng qìng,cóng lái wén shì dào jīn cháo。