古诗词

同王浚贤良赋龟得升字

王安石

世传一尾龟百龄,此龟逮见隋唐兴。shì chuán yī wěi guī bǎi líng,cǐ guī dǎi jiàn suí táng xīng。
虽然天幸免焦灼,想屡缩颈愁严凝。suī rán tiān xìng miǎn jiāo zhuó,xiǎng lǚ suō jǐng chóu yán níng。
前年赴海不量力,欲替鳌负三崚嶒。qián nián fù hǎi bù liàng lì,yù tì áo fù sān léng céng。
番禺使君邂逅见,知困簸荡因嗟矜。fān yú shǐ jūn xiè hòu jiàn,zhī kùn bǒ dàng yīn jiē jīn。
疾呼余且设网取,以组系首?穿绳。jí hū yú qiě shè wǎng qǔ,yǐ zǔ xì shǒu rán chuān shéng。
北归与俱度大庾,两夫赑屃苦不胜。běi guī yǔ jù dù dà yǔ,liǎng fū bì xì kǔ bù shèng。
舣船秦淮担送我,云此一可当十朋。yǐ chuán qín huái dān sòng wǒ,yún cǐ yī kě dāng shí péng。
昔人宝龟谓神物,奉事槁骨尤兢兢。xī rén bǎo guī wèi shén wù,fèng shì gǎo gǔ yóu jīng jīng。
残民灭国递争夺,有此乃敢司黎烝。cán mín miè guó dì zhēng duó,yǒu cǐ nǎi gǎn sī lí zhēng。
于时睹甲别贵贱,太卜藏法传昆仍。yú shí dǔ jiǎ bié guì jiàn,tài bo cáng fǎ chuán kūn réng。
岂如元君须见梦,初知欢喜得未曾。qǐ rú yuán jūn xū jiàn mèng,chū zhī huān xǐ dé wèi céng。
自从九江罢纳锡,众渔贱弃秋不登。zì cóng jiǔ jiāng bà nà xī,zhòng yú jiàn qì qiū bù dēng。
卜人官废亦已久,果猎谁复知殊称。bo rén guān fèi yì yǐ jiǔ,guǒ liè shuí fù zhī shū chēng。
今君此宝世莫识,我亦坐视心瞢瞢。jīn jūn cǐ bǎo shì mò shí,wǒ yì zuò shì xīn méng méng。
支床才堪比瓦砾,当粟孰肯捐斗升。zhī chuáng cái kān bǐ wǎ lì,dāng sù shú kěn juān dòu shēng。
糁头腥臊何足嗜,曳尾污秽适可憎。sǎn tóu xīng sāo hé zú shì,yè wěi wū huì shì kě zēng。
盛溲除聋岂必验,蹈背出险安敢凭。shèng sōu chú lóng qǐ bì yàn,dǎo bèi chū xiǎn ān gǎn píng。
刳肠以占幸无事,卷壳而食病未能。kū cháng yǐ zhàn xìng wú shì,juǎn ké ér shí bìng wèi néng。
如闻翕息可视效,乃往有堕崖千层。rú wén xī xī kě shì xiào,nǎi wǎng yǒu duò yá qiān céng。
仰窥朝阳俯引气,亦得难老如冈陵。yǎng kuī cháo yáng fǔ yǐn qì,yì dé nán lǎo rú gāng líng。
谅能学此真寿类,世论妄以虫疑冰。liàng néng xué cǐ zhēn shòu lèi,shì lùn wàng yǐ chóng yí bīng。
嗟余老矣倦呼吸,起晏光景难瞻承。jiē yú lǎo yǐ juàn hū xī,qǐ yàn guāng jǐng nán zhān chéng。
但知故人所玩惜,每戒异物相侵陵。dàn zhī gù rén suǒ wán xī,měi jiè yì wù xiāng qīn líng。
唯忧盗贼今好卜,夜半劫请无威惩。wéi yōu dào zéi jīn hǎo bo,yè bàn jié qǐng wú wēi chéng。
复恐嚵夫负之走,并窃老木为薪蒸。fù kǒng chán fū fù zhī zǒu,bìng qiè lǎo mù wèi xīn zhēng。
浅樊荒圃不可保,守视且寄钟山僧。qiǎn fán huāng pǔ bù kě bǎo,shǒu shì qiě jì zhōng shān sēng。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

王逢原挽辞

王安石

蒿里竟何在,死生从此分。hāo lǐ jìng hé zài,sǐ shēng cóng cǐ fēn。
谩传仙掌籍,谁见鬼修文。mán chuán xiān zhǎng jí,shuí jiàn guǐ xiū wén。
蔡琰能传业,侯芭为起坟。cài yǎn néng chuán yè,hóu bā wèi qǐ fén。
伤心北风路,吹泪湿江云。shāng xīn běi fēng lù,chuī lèi shī jiāng yún。

河中使君修撰陆公挽辞三首其一

王安石

文采机云后,知名实妙年。wén cǎi jī yún hòu,zhī míng shí miào nián。
银钩工壮丽,金薤富清妍。yín gōu gōng zhuàng lì,jīn xiè fù qīng yán。
批凤多新贵,凭熊数外迁。pī fèng duō xīn guì,píng xióng shù wài qiān。
空令猗氏监,遗爱有良田。kōng lìng yī shì jiān,yí ài yǒu liáng tián。

孙君挽辞

王安石

丧车上新垄,哀挽转空山。sàng chē shàng xīn lǒng,āi wǎn zhuǎn kōng shān。
名与碑长在,魂随帛暂还。míng yǔ bēi zhǎng zài,hún suí bó zàn hái。
无儿漫黄卷,有母亦朱颜。wú ér màn huáng juǎn,yǒu mǔ yì zhū yán。
俯仰平生事,相看一梦间。fǔ yǎng píng shēng shì,xiāng kàn yī mèng jiān。

处士葛君挽辞

王安石

楚人黄歇地,晋代葛洪家。chǔ rén huáng xiē dì,jìn dài gé hóng jiā。
特擅山川秀,相承黻冕华。tè shàn shān chuān xiù,xiāng chéng fú miǎn huá。
猗君有清尚,于世不雄夸。yī jūn yǒu qīng shàng,yú shì bù xióng kuā。
令子能传业,流光未可涯。lìng zi néng chuán yè,liú guāng wèi kě yá。

永寿县太君周氏挽辞二首

王安石

永寿开新邑,长沙返旧茔。yǒng shòu kāi xīn yì,zhǎng shā fǎn jiù yíng。
金葩冷钿轴,粉字暗铭旌。jīn pā lěng diàn zhóu,fěn zì àn míng jīng。
薤久露难湿,兰馀风尚清。xiè jiǔ lù nán shī,lán yú fēng shàng qīng。
庆钟知有在,令子合升卿。qìng zhōng zhī yǒu zài,lìng zi hé shēng qīng。

永寿县太君周氏挽辞二首

王安石

子引金闺籍,身开石窌封。zi yǐn jīn guī jí,shēn kāi shí jiào fēng。
灵輴悲吉路,象服俨虚容。líng chūn bēi jí lù,xiàng fú yǎn xū róng。
楚挽虽多相,莱衣不更缝。chǔ wǎn suī duō xiāng,lái yī bù gèng fèng。
谁知逝川底,剑自喜相逢。shuí zhī shì chuān dǐ,jiàn zì xǐ xiāng féng。

致仕邵少卿挽辞二首

王安石

谢朓城中守,梁鸿墓下归。xiè tiǎo chéng zhōng shǒu,liáng hóng mù xià guī。
素车驰吉路,丹旐卷寒辉。sù chē chí jí lù,dān zhào juǎn hán huī。
抚几虚容在,瞻图实貌非。fǔ jǐ xū róng zài,zhān tú shí mào fēi。
无因置一酹,空此叹长违。wú yīn zhì yī lèi,kōng cǐ tàn zhǎng wéi。

致仕邵少卿挽辞二首

王安石

杯酒邗沟上,纷纷已十年。bēi jiǔ hán gōu shàng,fēn fēn yǐ shí nián。
音容常想见,风迹每流传。yīn róng cháng xiǎng jiàn,fēng jì měi liú chuán。
老去元卿位,新开太守阡。lǎo qù yuán qīng wèi,xīn kāi tài shǒu qiān。
庆门当更大,子弟固多贤。qìng mén dāng gèng dà,zi dì gù duō xián。

葛郎中挽辞二首

王安石

卷卷穗帷轻,空堂昼哭声。juǎn juǎn suì wéi qīng,kōng táng zhòu kū shēng。
衣冠遗故物,杯案若平生。yī guān yí gù wù,bēi àn ruò píng shēng。
白马有悲送,赤车非古行。bái mǎ yǒu bēi sòng,chì chē fēi gǔ xíng。
低徊九原日,光景在铭旌。dī huái jiǔ yuán rì,guāng jǐng zài míng jīng。

葛郎中挽辞二首

王安石

蛮荆长往地,湖海独归时。mán jīng zhǎng wǎng dì,hú hǎi dú guī shí。
旅榇蛟龙护,铭旌雁鹜随。lǚ chèn jiāo lóng hù,míng jīng yàn wù suí。
此生要有尽,何物告无期。cǐ shēng yào yǒu jǐn,hé wù gào wú qī。
一片幽堂石,公知我不欺。yī piàn yōu táng shí,gōng zhī wǒ bù qī。

苏才翁挽辞二首

王安石

空馀一丹旐,无复两朱轓。kōng yú yī dān zhào,wú fù liǎng zhū fān。
寂寞蒜山渡,陂陀京口原。jì mò suàn shān dù,bēi tuó jīng kǒu yuán。
音容归绘画,才业付儿孙。yīn róng guī huì huà,cái yè fù ér sūn。
尚有故人泪,沧江相与翻。shàng yǒu gù rén lèi,cāng jiāng xiāng yǔ fān。

苏才翁挽辞二首

王安石

翰墨随谈啸,风流在弟兄。hàn mò suí tán xiào,fēng liú zài dì xiōng。
浮名同逆旅,壮志负平生。fú míng tóng nì lǚ,zhuàng zhì fù píng shēng。
使节何年去,丧车故老迎。shǐ jié hé nián qù,sàng chē gù lǎo yíng。
悠悠京口外,落日照铭旌。yōu yōu jīng kǒu wài,luò rì zhào míng jīng。

射亭

王安石

因射构兹亭,序贤仍阅兵。yīn shè gòu zī tíng,xù xián réng yuè bīng。
庶民观礼教,群寇避威声。shù mín guān lǐ jiào,qún kòu bì wēi shēng。
城垒前相壮,溪山势尽倾。chéng lěi qián xiāng zhuàng,xī shān shì jǐn qīng。
宜哉百里地,桴鼓未尝鸣。yí zāi bǎi lǐ dì,fú gǔ wèi cháng míng。

寄王补之

王安石

平居相值晚,况复道涂留。píng jū xiāng zhí wǎn,kuàng fù dào tú liú。
今我思挥麈,逢君为舣舟。jīn wǒ sī huī zhǔ,féng jūn wèi yǐ zhōu。
人情方慕贵,吾道合归休。rén qíng fāng mù guì,wú dào hé guī xiū。
吏责真难塞,聊为泮水游。lì zé zhēn nán sāi,liáo wèi pàn shuǐ yóu。

寄谢师直

王安石

湖海三年隔,相逢塞路中。hú hǎi sān nián gé,xiāng féng sāi lù zhōng。
黄金酌卯酒,白发对春风。huáng jīn zhuó mǎo jiǔ,bái fā duì chūn fēng。
所愿乖平日,何知即老翁。suǒ yuàn guāi píng rì,hé zhī jí lǎo wēng。
悠悠越溪水,好在钓鱼筒。yōu yōu yuè xī shuǐ,hǎo zài diào yú tǒng。