古诗词

同王浚贤良赋龟得升字

王安石

世传一尾龟百龄,此龟逮见隋唐兴。shì chuán yī wěi guī bǎi líng,cǐ guī dǎi jiàn suí táng xīng。
虽然天幸免焦灼,想屡缩颈愁严凝。suī rán tiān xìng miǎn jiāo zhuó,xiǎng lǚ suō jǐng chóu yán níng。
前年赴海不量力,欲替鳌负三崚嶒。qián nián fù hǎi bù liàng lì,yù tì áo fù sān léng céng。
番禺使君邂逅见,知困簸荡因嗟矜。fān yú shǐ jūn xiè hòu jiàn,zhī kùn bǒ dàng yīn jiē jīn。
疾呼余且设网取,以组系首?穿绳。jí hū yú qiě shè wǎng qǔ,yǐ zǔ xì shǒu rán chuān shéng。
北归与俱度大庾,两夫赑屃苦不胜。běi guī yǔ jù dù dà yǔ,liǎng fū bì xì kǔ bù shèng。
舣船秦淮担送我,云此一可当十朋。yǐ chuán qín huái dān sòng wǒ,yún cǐ yī kě dāng shí péng。
昔人宝龟谓神物,奉事槁骨尤兢兢。xī rén bǎo guī wèi shén wù,fèng shì gǎo gǔ yóu jīng jīng。
残民灭国递争夺,有此乃敢司黎烝。cán mín miè guó dì zhēng duó,yǒu cǐ nǎi gǎn sī lí zhēng。
于时睹甲别贵贱,太卜藏法传昆仍。yú shí dǔ jiǎ bié guì jiàn,tài bo cáng fǎ chuán kūn réng。
岂如元君须见梦,初知欢喜得未曾。qǐ rú yuán jūn xū jiàn mèng,chū zhī huān xǐ dé wèi céng。
自从九江罢纳锡,众渔贱弃秋不登。zì cóng jiǔ jiāng bà nà xī,zhòng yú jiàn qì qiū bù dēng。
卜人官废亦已久,果猎谁复知殊称。bo rén guān fèi yì yǐ jiǔ,guǒ liè shuí fù zhī shū chēng。
今君此宝世莫识,我亦坐视心瞢瞢。jīn jūn cǐ bǎo shì mò shí,wǒ yì zuò shì xīn méng méng。
支床才堪比瓦砾,当粟孰肯捐斗升。zhī chuáng cái kān bǐ wǎ lì,dāng sù shú kěn juān dòu shēng。
糁头腥臊何足嗜,曳尾污秽适可憎。sǎn tóu xīng sāo hé zú shì,yè wěi wū huì shì kě zēng。
盛溲除聋岂必验,蹈背出险安敢凭。shèng sōu chú lóng qǐ bì yàn,dǎo bèi chū xiǎn ān gǎn píng。
刳肠以占幸无事,卷壳而食病未能。kū cháng yǐ zhàn xìng wú shì,juǎn ké ér shí bìng wèi néng。
如闻翕息可视效,乃往有堕崖千层。rú wén xī xī kě shì xiào,nǎi wǎng yǒu duò yá qiān céng。
仰窥朝阳俯引气,亦得难老如冈陵。yǎng kuī cháo yáng fǔ yǐn qì,yì dé nán lǎo rú gāng líng。
谅能学此真寿类,世论妄以虫疑冰。liàng néng xué cǐ zhēn shòu lèi,shì lùn wàng yǐ chóng yí bīng。
嗟余老矣倦呼吸,起晏光景难瞻承。jiē yú lǎo yǐ juàn hū xī,qǐ yàn guāng jǐng nán zhān chéng。
但知故人所玩惜,每戒异物相侵陵。dàn zhī gù rén suǒ wán xī,měi jiè yì wù xiāng qīn líng。
唯忧盗贼今好卜,夜半劫请无威惩。wéi yōu dào zéi jīn hǎo bo,yè bàn jié qǐng wú wēi chéng。
复恐嚵夫负之走,并窃老木为薪蒸。fù kǒng chán fū fù zhī zǒu,bìng qiè lǎo mù wèi xīn zhēng。
浅樊荒圃不可保,守视且寄钟山僧。qiǎn fán huāng pǔ bù kě bǎo,shǒu shì qiě jì zhōng shān sēng。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

郭解

王安石

藉交唯有不赀恩,汉法归成弃市论。jí jiāo wéi yǒu bù zī ēn,hàn fǎ guī chéng qì shì lùn。
平日五陵多任侠,可能推刃报王孙。píng rì wǔ líng duō rèn xiá,kě néng tuī rèn bào wáng sūn。

古寺

王安石

寥寥萧寺半遗基,游客经年断履綦。liáo liáo xiāo sì bàn yí jī,yóu kè jīng nián duàn lǚ qí。
犹有齐梁旧时殿,尘昏金像雨昏碑。yóu yǒu qí liáng jiù shí diàn,chén hūn jīn xiàng yǔ hūn bēi。

越人以幕养花因游其下二首

王安石

幕天无日地无尘,百紫千红占得春。mù tiān wú rì dì wú chén,bǎi zǐ qiān hóng zhàn dé chūn。
野草自花还自落,落时还有惜花人。yě cǎo zì huā hái zì luò,luò shí hái yǒu xī huā rén。

越人以幕养花因游其下二首

王安石

尚有残红已可悲,更忧回首只空枝。shàng yǒu cán hóng yǐ kě bēi,gèng yōu huí shǒu zhǐ kōng zhī。
莫嗟身世浑无事,睡过春风作恶时。mò jiē shēn shì hún wú shì,shuì guò chūn fēng zuò è shí。

鱼儿

王安石

绕岸车鸣水欲干,鱼儿相逐尚相欢。rào àn chē míng shuǐ yù gàn,yú ér xiāng zhú shàng xiāng huān。
无人挈入沧江去,汝死那知世界宽。wú rén qiè rù cāng jiāng qù,rǔ sǐ nà zhī shì jiè kuān。

离鄞至菁江东望

王安石

村落萧条夜气生,侧身东望一伤情。cūn luò xiāo tiáo yè qì shēng,cè shēn dōng wàng yī shāng qíng。
丹楼碧阁无处所,只有溪山相照明。dān lóu bì gé wú chù suǒ,zhǐ yǒu xī shān xiāng zhào míng。

信州回车馆中作二首

王安石

太白山根秋夜静,乱泉深水绕床鸣。tài bái shān gēn qiū yè jìng,luàn quán shēn shuǐ rào chuáng míng。
病来空馆闻风雨,恰似当年枕上声。bìng lái kōng guǎn wén fēng yǔ,qià shì dāng nián zhěn shàng shēng。

信州回车馆中作二首

王安石

山木漂摇卧弋阳,因思太白夜淋浪。shān mù piāo yáo wò yì yáng,yīn sī tài bái yè lín làng。
西窗一榻芭蕉雨,复似当时水绕床。xī chuāng yī tà bā jiāo yǔ,fù shì dāng shí shuǐ rào chuáng。

天童山溪上

王安石

溪水清涟树老苍,行穿溪树踏春阳。xī shuǐ qīng lián shù lǎo cāng,xíng chuān xī shù tà chūn yáng。
溪深树密无人处,唯有幽花渡水香。xī shēn shù mì wú rén chù,wéi yǒu yōu huā dù shuǐ xiāng。

鄞县西亭

王安石

收功无路去无田,窃食穷城度两年。shōu gōng wú lù qù wú tián,qiè shí qióng chéng dù liǎng nián。
更作世间儿女态,乱栽花竹养风烟。gèng zuò shì jiān ér nǚ tài,luàn zāi huā zhú yǎng fēng yān。

寄和甫

王安石

水村悲喜拆书看,闻道并州九月寒。shuǐ cūn bēi xǐ chāi shū kàn,wén dào bìng zhōu jiǔ yuè hán。
忆得此时花更好,举家怜女不同盘。yì dé cǐ shí huā gèng hǎo,jǔ jiā lián nǚ bù tóng pán。

寄伯兄

王安石

身留海上去何时,祇看春鸿北向飞。shēn liú hǎi shàng qù hé shí,qí kàn chūn hóng běi xiàng fēi。
安得先生同一饮,蕨芽香嫩䱥鱼肥。ān dé xiān shēng tóng yī yǐn,jué yá xiāng nèn zhì yú féi。

别鄞女

王安石

行年三十已衰翁,满眼忧伤只自攻。xíng nián sān shí yǐ shuāi wēng,mǎn yǎn yōu shāng zhǐ zì gōng。
今夜扁舟来诀汝,死生从此各西东。jīn yè biǎn zhōu lái jué rǔ,sǐ shēng cóng cǐ gè xī dōng。

真州马上作

王安石

身随饥马日中行,眼入风沙困欲盲。shēn suí jī mǎ rì zhōng xíng,yǎn rù fēng shā kùn yù máng。
心气已劳形亦弊,自怜于世欲何营。xīn qì yǐ láo xíng yì bì,zì lián yú shì yù hé yíng。

读汉功臣表

王安石

汉家分土建忠良,铁券丹书信誓长。hàn jiā fēn tǔ jiàn zhōng liáng,tiě quàn dān shū xìn shì zhǎng。
本待山河如带砺,何缘菹醢赐侯王。běn dài shān hé rú dài lì,hé yuán jū hǎi cì hóu wáng。