古诗词

我所思寄黄吉甫

王安石

我所思兮在彭蠡,一奁寒晶径千里。wǒ suǒ sī xī zài péng lí,yī lián hán jīng jìng qiān lǐ。
天低绀滑风静止,月澹星渟尤可喜。tiān dī gàn huá fēng jìng zhǐ,yuè dàn xīng tíng yóu kě xǐ。
亦复可怜波浪起,琉璃崩嵌涌颠累。yì fù kě lián bō làng qǐ,liú lí bēng qiàn yǒng diān lèi。
万斛之舟簸一苇,超邑越都如历指。wàn hú zhī zhōu bǒ yī wěi,chāo yì yuè dōu rú lì zhǐ。
岸沙雪积山云委,云半飞泉挂龙尾。àn shā xuě jī shān yún wěi,yún bàn fēi quán guà lóng wěi。
跳空散作平地水,牛乳芳甘那得比。tiào kōng sàn zuò píng dì shuǐ,niú rǔ fāng gān nà dé bǐ。
萝茑冥冥荫演迤,稍上寻源出奇诡。luó niǎo míng míng yīn yǎn yí,shāo shàng xún yuán chū qí guǐ。
像图释迦祠老子,台殿晻霭相重累。xiàng tú shì jiā cí lǎo zi,tái diàn àn ǎi xiāng zhòng lèi。
石槽环除逗清泚,松竹静深无虎虺。shí cáo huán chú dòu qīng cǐ,sōng zhú jìng shēn wú hǔ huī。
其徒翛然弃尘滓,虽未应真终适己。qí tú xiāo rán qì chén zǐ,suī wèi yīng zhēn zhōng shì jǐ。
黄侯可与谈妙理,视弃荣宦犹弊屣。huáng hóu kě yǔ tán miào lǐ,shì qì róng huàn yóu bì xǐ。
每采紫芝求石髓,我欲从之倦游徙。měi cǎi zǐ zhī qiú shí suǐ,wǒ yù cóng zhī juàn yóu xǐ。
谷城公孙能若此,五老闻之当启齿。gǔ chéng gōng sūn néng ruò cǐ,wǔ lǎo wén zhī dāng qǐ chǐ。
寄声五老吾念尔,相见无时老将死。jì shēng wǔ lǎo wú niàn ěr,xiāng jiàn wú shí lǎo jiāng sǐ。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

书陈祈兄弟屋壁

王安石

千里归来倦宦身,欲寻田宅豫求邻。qiān lǐ guī lái juàn huàn shēn,yù xún tián zhái yù qiú lín。
能将孝友传家世,乡邑如君更几人。néng jiāng xiào yǒu chuán jiā shì,xiāng yì rú jūn gèng jǐ rén。

郊行

王安石

柔桑采尽绿阴稀,芦箔蚕成密茧肥。róu sāng cǎi jǐn lǜ yīn xī,lú bó cán chéng mì jiǎn féi。
聊向村家问风俗,如何勤苦尚凶饥。liáo xiàng cūn jiā wèn fēng sú,rú hé qín kǔ shàng xiōng jī。

破冢二首

王安石

埋没残碑草自春,旋风时出地中尘。mái méi cán bēi cǎo zì chūn,xuán fēng shí chū dì zhōng chén。
墦间夜半分珠玉,犹是当时乞祭人。fán jiān yè bàn fēn zhū yù,yóu shì dāng shí qǐ jì rén。

破冢二首

王安石

残椁穿来欲几春,萧萧长草没骐驎。cán guǒ chuān lái yù jǐ chūn,xiāo xiāo zhǎng cǎo méi qí lín。
墦间或有樵苏客,未必他年醉饱人。fán jiān huò yǒu qiáo sū kè,wèi bì tā nián zuì bǎo rén。

题景德寺试院壁

王安石

屋东瓜蔓已扶疏,小石蓝花破萼初。wū dōng guā màn yǐ fú shū,xiǎo shí lán huā pò è chū。
从此到寒能几日,风沙还见一年除。cóng cǐ dào hán néng jǐ rì,fēng shā hái jiàn yī nián chú。

金陵报恩大师西堂方丈二首

王安石

檐花映日午风薰,时有黄鹂隔竹闻。yán huā yìng rì wǔ fēng xūn,shí yǒu huáng lí gé zhú wén。
香灺一炉春睡足,上方车马正纷纷。xiāng xiè yī lú chūn shuì zú,shàng fāng chē mǎ zhèng fēn fēn。

金陵报恩大师西堂方丈二首

王安石

萧萧出屋千竿玉,霭霭当窗一炷云。xiāo xiāo chū wū qiān gān yù,ǎi ǎi dāng chuāng yī zhù yún。
心力长年人事外,种花移石尚殷勤。xīn lì zhǎng nián rén shì wài,zhǒng huā yí shí shàng yīn qín。

题正觉院箨龙轩二首

王安石

北轩名字经平子,爱此吾能为赋诗。běi xuān míng zì jīng píng zi,ài cǐ wú néng wèi fù shī。
山雨江风一披拂,箨龙还自有吟时。shān yǔ jiāng fēng yī pī fú,tuò lóng hái zì yǒu yín shí。

题正觉院箨龙轩二首

王安石

仙事茫茫不可知,箨龙空此见孙枝。xiān shì máng máng bù kě zhī,tuò lóng kōng cǐ jiàn sūn zhī。
壶中若有闲天地,何苦归来问葛陂。hú zhōng ruò yǒu xián tiān dì,hé kǔ guī lái wèn gé bēi。

相州古瓦砚

王安石

吹尽西陵歌舞尘,当时屋瓦始称珍。chuī jǐn xī líng gē wǔ chén,dāng shí wū wǎ shǐ chēng zhēn。
甄陶往往成今手,尚托声名动世人。zhēn táo wǎng wǎng chéng jīn shǒu,shàng tuō shēng míng dòng shì rén。

望夫石

王安石

云鬟烟鬓与谁期,一去天边更不归。yún huán yān bìn yǔ shuí qī,yī qù tiān biān gèng bù guī。
还似九疑山下女,千秋长望舜裳衣。hái shì jiǔ yí shān xià nǚ,qiān qiū zhǎng wàng shùn shang yī。

山前

王安石

山前溪水涨潺潺,山后云埋不见山。shān qián xī shuǐ zhǎng chán chán,shān hòu yún mái bù jiàn shān。
不趁雨来耕水际,即穿云去卧山间。bù chèn yǔ lái gēng shuǐ jì,jí chuān yún qù wò shān jiān。

江雨

王安石

冥冥江雨湿黄昏,天入沧洲漫不分。míng míng jiāng yǔ shī huáng hūn,tiān rù cāng zhōu màn bù fēn。
北涧欲通南涧水,南山正绕北山云。běi jiàn yù tōng nán jiàn shuǐ,nán shān zhèng rào běi shān yún。

扬子二首

王安石

儒者陵夷此道穷,千秋止有一扬雄。rú zhě líng yí cǐ dào qióng,qiān qiū zhǐ yǒu yī yáng xióng。
当时荐口终虚语,赋拟相如却未工。dāng shí jiàn kǒu zhōng xū yǔ,fù nǐ xiāng rú què wèi gōng。

扬子二首

王安石

道真沉溺九流浑,独溯颓波讨得源。dào zhēn chén nì jiǔ liú hún,dú sù tuí bō tǎo dé yuán。
岁晚强颜天禄阁,只将奇字与人言。suì wǎn qiáng yán tiān lù gé,zhǐ jiāng qí zì yǔ rén yán。