古诗词

明妃曲二首

王安石

明妃初出汉宫时,泪湿春风鬓脚垂。míng fēi chū chū hàn gōng shí,lèi shī chūn fēng bìn jiǎo chuí。
低徊顾影无颜色,尚得君王不自持。dī huái gù yǐng wú yán sè,shàng dé jūn wáng bù zì chí。
归来却怪丹青手,入眼平生几曾有。guī lái què guài dān qīng shǒu,rù yǎn píng shēng jǐ céng yǒu。
意态由来画不成,当时枉杀毛延寿。yì tài yóu lái huà bù chéng,dāng shí wǎng shā máo yán shòu。
一去心知更不归,可怜著尽汉宫衣。yī qù xīn zhī gèng bù guī,kě lián zhù jǐn hàn gōng yī。
寄声欲问塞南事,只有年年鸿雁飞。jì shēng yù wèn sāi nán shì,zhǐ yǒu nián nián hóng yàn fēi。
家人万里传消息,好在毡城莫相忆。jiā rén wàn lǐ chuán xiāo xī,hǎo zài zhān chéng mò xiāng yì。
君不见咫尺长门闭阿娇,人生失意无南北。jūn bù jiàn zhǐ chǐ zhǎng mén bì ā jiāo,rén shēng shī yì wú nán běi。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

游钟山

王安石

两山松栎暗朱藤,一水中间胜武陵。liǎng shān sōng lì àn zhū téng,yī shuǐ zhōng jiān shèng wǔ líng。
午梵隔云知有寺,夕阳归去不逢僧。wǔ fàn gé yún zhī yǒu sì,xī yáng guī qù bù féng sēng。

龙泉寺石井二首

王安石

山腰石有千年润,海眼泉无一日乾。shān yāo shí yǒu qiān nián rùn,hǎi yǎn quán wú yī rì qián。
天下苍生待霖雨,不知龙向此中蟠。tiān xià cāng shēng dài lín yǔ,bù zhī lóng xiàng cǐ zhōng pán。

龙泉寺石井二首

王安石

人传湫水未尝枯,满底苍苔乱发粗。rén chuán jiǎo shuǐ wèi cháng kū,mǎn dǐ cāng tái luàn fā cū。
四海旱多霖雨少,此中端有卧龙无。sì hǎi hàn duō lín yǔ shǎo,cǐ zhōng duān yǒu wò lóng wú。

兴国寺

王安石

松篁不动翠相重,日射流尘四散红。sōng huáng bù dòng cuì xiāng zhòng,rì shè liú chén sì sàn hóng。
地上行人愁暍死,那知高处有清风。dì shàng xíng rén chóu yē sǐ,nà zhī gāo chù yǒu qīng fēng。

别灊阁

王安石

一溪清泻百山重,风物能留邴曼容。yī xī qīng xiè bǎi shān zhòng,fēng wù néng liú bǐng màn róng。
后夜肯思幽兴极,月明孤影伴寒松。hòu yè kěn sī yōu xīng jí,yuè míng gū yǐng bàn hán sōng。

杭州望湖楼回马上作呈玉汝乐道

王安石

水光山气碧浮浮,落日将归又少留。shuǐ guāng shān qì bì fú fú,luò rì jiāng guī yòu shǎo liú。
从此只应长入梦,梦中还与故人游。cóng cǐ zhǐ yīng zhǎng rù mèng,mèng zhōng hái yǔ gù rén yóu。

奉和景纯十四丈三绝

王安石

身先诸老斡枢机,再见王门阖左扉。shēn xiān zhū lǎo wò shū jī,zài jiàn wáng mén hé zuǒ fēi。
但恨东归相值晚,岂知临别更心违。dàn hèn dōng guī xiāng zhí wǎn,qǐ zhī lín bié gèng xīn wéi。

奉和景纯十四丈三绝

王安石

几年相约在林丘,眼见京江更阻游。jǐ nián xiāng yuē zài lín qiū,yǎn jiàn jīng jiāng gèng zǔ yóu。
遗我珠玑何以报,恨无瑶玉与公舟。yí wǒ zhū jī hé yǐ bào,hèn wú yáo yù yǔ gōng zhōu。

奉和景纯十四丈三绝

王安石

藏春花木望中迷,水复山长道阻跻。cáng chūn huā mù wàng zhōng mí,shuǐ fù shān zhǎng dào zǔ jī。
怊怅老年尘世累,无因重到武陵溪。chāo chàng lǎo nián chén shì lèi,wú yīn zhòng dào wǔ líng xī。

临津

王安石

临津艳艳花千树,夹径斜斜柳数行。lín jīn yàn yàn huā qiān shù,jiā jìng xié xié liǔ shù xíng。
却忆金明池上路,红裙争看绿衣郎。què yì jīn míng chí shàng lù,hóng qún zhēng kàn lǜ yī láng。

汀沙

王安石

汀沙雪漫水溶溶,睡鸭残芦晻霭中。tīng shā xuě màn shuǐ róng róng,shuì yā cán lú àn ǎi zhōng。
归去北人多忆此,每家图画有屏风。guī qù běi rén duō yì cǐ,měi jiā tú huà yǒu píng fēng。

西山

王安石

西山映水碧潭潭,楚老长谣泪满衫。xī shān yìng shuǐ bì tán tán,chǔ lǎo zhǎng yáo lèi mǎn shān。
但道使君留不得,那知肯更忆江南。dàn dào shǐ jūn liú bù dé,nà zhī kěn gèng yì jiāng nán。

和文淑

王安石

天梯云栈蜀山岑,下视嘉陵水万寻。tiān tī yún zhàn shǔ shān cén,xià shì jiā líng shuǐ wàn xún。
我得一舟江上去,恐君东望亦伤心。wǒ dé yī zhōu jiāng shàng qù,kǒng jūn dōng wàng yì shāng xīn。

春入

王安石

春入园林百草香,池塘冰散水生光。chūn rù yuán lín bǎi cǎo xiāng,chí táng bīng sàn shuǐ shēng guāng。
身闲是处堪携手,何事低徊两鬓霜。shēn xián shì chù kān xié shǒu,hé shì dī huái liǎng bìn shuāng。

暮春

王安石

芙蕖的历抽新叶,苜蓿阑干放晚花。fú qú de lì chōu xīn yè,mù xu lán gàn fàng wǎn huā。
白下门东春已老,莫嗔杨柳可藏鸦。bái xià mén dōng chūn yǐ lǎo,mò chēn yáng liǔ kě cáng yā。