古诗词

酬王伯虎

王安石

吾闻人之初,好恶尚无朕。wú wén rén zhī chū,hǎo è shàng wú zhèn。
帝与凿耳目,贤愚遂殊品。dì yǔ záo ěr mù,xián yú suì shū pǐn。
尔来百千年,转化薄愈甚。ěr lái bǎi qiān nián,zhuǎn huà báo yù shén。
父翁相贩卖,浮诈谁能审。fù wēng xiāng fàn mài,fú zhà shuí néng shěn。
睢盱猴缨冠,狼籍鼠穴寝。suī xū hóu yīng guān,láng jí shǔ xué qǐn。
沧海恐值到,谁论鱼鳖淰。cāng hǎi kǒng zhí dào,shuí lùn yú biē niǎn。
鸮声虽云恶,革去在食葚。xiāo shēng suī yún è,gé qù zài shí rèn。
嗟谁职教化,独使此风稔。jiē shuí zhí jiào huà,dú shǐ cǐ fēng rěn。
恬观不知救,坐费太官廪。tián guān bù zhī jiù,zuò fèi tài guān lǐn。
予生少而戆,好古乃天禀。yǔ shēng shǎo ér gàng,hǎo gǔ nǎi tiān bǐng。
念此俗衰坏,何尝敢安枕。niàn cǐ sú shuāi huài,hé cháng gǎn ān zhěn。
有时不能平,悲咤失食饮。yǒu shí bù néng píng,bēi zhà shī shí yǐn。
唯子同我病,亦或涕沾衽。wéi zi tóng wǒ bìng,yì huò tì zhān rèn。
谓予可告语,密以诗来谂。wèi yǔ kě gào yǔ,mì yǐ shī lái shěn。
烂然辞满纸,秋水濯新锦。làn rán cí mǎn zhǐ,qiū shuǐ zhuó xīn jǐn。
穷观何拳拳,静念复凛凛。qióng guān hé quán quán,jìng niàn fù lǐn lǐn。
贱贫欲救世,无宁犹拾沈。jiàn pín yù jiù shì,wú níng yóu shí shěn。
说穷且版筑,尹屈唯烹饪。shuō qióng qiě bǎn zhù,yǐn qū wéi pēng rèn。
逢时岂遽废,避俗聊须噤。féng shí qǐ jù fèi,bì sú liáo xū jìn。
徂年幸未暮,此意可勤恁。cú nián xìng wèi mù,cǐ yì kě qín nèn。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

答客

王安石

士常疑西伯,何至羑里辱。shì cháng yí xī bó,hé zhì yǒu lǐ rǔ。
瞽鳏亲父子,尚脱井廪酷。gǔ guān qīn fù zi,shàng tuō jǐng lǐn kù。
昏主虽圣臣,飞祸安可卜。hūn zhǔ suī shèng chén,fēi huò ān kě bo。
致命遂其志,虽穷不为戮。zhì mìng suì qí zhì,suī qióng bù wèi lù。

次韵唐彦猷华亭十咏顾林亭

王安石

寥寥湖上亭,不见野王居。liáo liáo hú shàng tíng,bù jiàn yě wáng jū。
平林岂旧物,岁晚空扶疏。píng lín qǐ jiù wù,suì wǎn kōng fú shū。
自古圣贤人,邑国皆丘墟。zì gǔ shèng xián rén,yì guó jiē qiū xū。
不朽在名德,千秋想其馀。bù xiǔ zài míng dé,qiān qiū xiǎng qí yú。

次韵唐彦猷华亭十咏顾林亭

王安石

神泉冽冰霜,高穴与云平。shén quán liè bīng shuāng,gāo xué yǔ yún píng。
空山渟千秋,不出呜咽声。kōng shān tíng qiān qiū,bù chū wū yàn shēng。
山风吹更寒,山月相与清。shān fēng chuī gèng hán,shān yuè xiāng yǔ qīng。
北客不到此,如何洗烦酲。běi kè bù dào cǐ,rú hé xǐ fán chéng。

次韵唐彦猷华亭十咏顾林亭

王安石

吴王好射虎,但射不操戈。wú wáng hǎo shè hǔ,dàn shè bù cāo gē。
匹马掠广场,万兵助遮罗。pǐ mǎ lüè guǎng chǎng,wàn bīng zhù zhē luó。
时平事非昔,此地桑麻多。shí píng shì fēi xī,cǐ dì sāng má duō。
猛兽亦已尽,牛羊在田坡。měng shòu yì yǐ jǐn,niú yáng zài tián pō。

次韵唐彦猷华亭十咏顾林亭

王安石

穆王得八骏,万事得期修。mù wáng dé bā jùn,wàn shì dé qī xiū。
茫茫万载间,复此好远游。máng máng wàn zài jiān,fù cǐ hǎo yuǎn yóu。
车轮与马迹,此地亦尝留。chē lún yǔ mǎ jì,cǐ dì yì cháng liú。
想当治道时,劳者尸如丘。xiǎng dāng zhì dào shí,láo zhě shī rú qiū。

次韵唐彦猷华亭十咏顾林亭

王安石

柘林著湖山,菱叶蔓湖滨。zhè lín zhù hú shān,líng yè màn hú bīn。
秦女亦何事,能为此湖神。qín nǚ yì hé shì,néng wèi cǐ hú shén。
年年赛鸡豚,渔子自知津。nián nián sài jī tún,yú zi zì zhī jīn。
幽妖窟险阻,祸福易欺人。yōu yāo kū xiǎn zǔ,huò fú yì qī rén。

次韵唐彦猷华亭十咏顾林亭

王安石

野人非昔人,亦复水上居。yě rén fēi xī rén,yì fù shuǐ shàng jū。
纷纷水中游,岂是昔时鱼。fēn fēn shuǐ zhōng yóu,qǐ shì xī shí yú。
吹波浮还没,竞食糟糠馀。chuī bō fú hái méi,jìng shí zāo kāng yú。
吞舟不可见,守此岁月除。tūn zhōu bù kě jiàn,shǒu cǐ suì yuè chú。

次韵唐彦猷华亭十咏顾林亭

王安石

巨川非一源,源亦在众流。jù chuān fēi yī yuán,yuán yì zài zhòng liú。
此谷乃清浅,松江能覆舟。cǐ gǔ nǎi qīng qiǎn,sōng jiāng néng fù zhōu。
虫鱼何所知,上下相沉浮。chóng yú hé suǒ zhī,shàng xià xiāng chén fú。
徒嗟大盈北,浩浩无春愁。tú jiē dà yíng běi,hào hào wú chūn chóu。

次韵唐彦猷华亭十咏顾林亭

王安石

故物一已尽,嗟此岁年深。gù wù yī yǐ jǐn,jiē cǐ suì nián shēn。
野桃自着花,荒棘自生针。yě táo zì zhe huā,huāng jí zì shēng zhēn。
芊芊谷水阳,郁郁昆山阴。qiān qiān gǔ shuǐ yáng,yù yù kūn shān yīn。
俯仰但如昨,游者不可寻。fǔ yǎng dàn rú zuó,yóu zhě bù kě xún。

次韵唐彦猷华亭十咏顾林亭

王安石

玉人生此山,山亦传此名。yù rén shēng cǐ shān,shān yì chuán cǐ míng。
崖风与穴水,清越有馀声。yá fēng yǔ xué shuǐ,qīng yuè yǒu yú shēng。
悲哉世所珍,一出受攲倾。bēi zāi shì suǒ zhēn,yī chū shòu qī qīng。
不如鹤与猿,栖息尚全生。bù rú hè yǔ yuán,qī xī shàng quán shēng。

次韵唐彦猷华亭十咏顾林亭

王安石

自古世上雄,慷慨擅功名。zì gǔ shì shàng xióng,kāng kǎi shàn gōng míng。
当时岂有力,能使死者生。dāng shí qǐ yǒu lì,néng shǐ sǐ zhě shēng。
三女共一丘,此憾亦难平。sān nǚ gòng yī qiū,cǐ hàn yì nán píng。
音容若有作,无力倾人城。yīn róng ruò yǒu zuò,wú lì qīng rén chéng。

秃山

王安石

吏役沧海上,瞻山一停舟。lì yì cāng hǎi shàng,zhān shān yī tíng zhōu。
怪此秃谁使,乡人语其由。guài cǐ tū shuí shǐ,xiāng rén yǔ qí yóu。
一狙山上鸣,一狙从之游。yī jū shān shàng míng,yī jū cóng zhī yóu。
相匹乃生子,子众孙还稠。xiāng pǐ nǎi shēng zi,zi zhòng sūn hái chóu。
山中草木盛,根实始易求。shān zhōng cǎo mù shèng,gēn shí shǐ yì qiú。
攀挽上极高,屈曲亦穷幽。pān wǎn shàng jí gāo,qū qū yì qióng yōu。
众狙各丰肥,山乃尽侵牟。zhòng jū gè fēng féi,shān nǎi jǐn qīn móu。
攘争取一饱,岂暇议藏收。rǎng zhēng qǔ yī bǎo,qǐ xiá yì cáng shōu。
大狙尚自苦,小狙亦已愁。dà jū shàng zì kǔ,xiǎo jū yì yǐ chóu。
稍稍受咋啮,一毛不得留。shāo shāo shòu zǎ niè,yī máo bù dé liú。
狙虽巧过人,不善操锄耰。jū suī qiǎo guò rén,bù shàn cāo chú yōu。
所嗜在果谷,得之常似偷。suǒ shì zài guǒ gǔ,dé zhī cháng shì tōu。
嗟此海山中,四顾无所投。jiē cǐ hǎi shān zhōng,sì gù wú suǒ tóu。
生生未云已,岁晚将安谋。shēng shēng wèi yún yǐ,suì wǎn jiāng ān móu。

赠曾子固

王安石

曾子文章众无有,水之江汉星之斗。céng zi wén zhāng zhòng wú yǒu,shuǐ zhī jiāng hàn xīng zhī dòu。
挟才乘气不媚柔,群儿谤伤均一口。xié cái chéng qì bù mèi róu,qún ér bàng shāng jūn yī kǒu。
吾语群儿勿谤伤,岂有曾子终皇皇。wú yǔ qún ér wù bàng shāng,qǐ yǒu céng zi zhōng huáng huáng。
借令不幸贱且死,后日犹为班与扬。jiè lìng bù xìng jiàn qiě sǐ,hòu rì yóu wèi bān yǔ yáng。

鲍公水

王安石

村南鲍公山,山北鲍公水。cūn nán bào gōng shān,shān běi bào gōng shuǐ。
高穴逗远源,泠泠落山嘴。gāo xué dòu yuǎn yuán,líng líng luò shān zuǐ。
玉色与饴味,不可他味比。yù sè yǔ yí wèi,bù kě tā wèi bǐ。
竹树四蒙密,翠藤相披靡。zhú shù sì méng mì,cuì téng xiāng pī mí。
漫郎昔少年,幽居得之此。màn láng xī shǎo nián,yōu jū dé zhī cǐ。
临窥若有遇,爱叹无时已。lín kuī ruò yǒu yù,ài tàn wú shí yǐ。
浮名未污染,永矢终焉尔。fú míng wèi wū rǎn,yǒng shǐ zhōng yān ěr。
奈何中弃入长安,十载风尘化旧颜。nài hé zhōng qì rù zhǎng ān,shí zài fēng chén huà jiù yán。
欢嚣满耳不可洗,此水泠泠空在山。huān xiāo mǎn ěr bù kě xǐ,cǐ shuǐ líng líng kōng zài shān。

寄李士宁先生

王安石

楼台高耸间晴霞,松桧阴森夹柳斜。lóu tái gāo sǒng jiān qíng xiá,sōng guì yīn sēn jiā liǔ xié。
渴愁如箭去年华,陶情满满倾榴花。kě chóu rú jiàn qù nián huá,táo qíng mǎn mǎn qīng liú huā。
自嗟不及门前水,流到先生云外家。zì jiē bù jí mén qián shuǐ,liú dào xiān shēng yún wài jiā。