古诗词

寄朱氏妹

王安石

昔来高邮居,我始得朱子。xī lái gāo yóu jū,wǒ shǐ dé zhū zi。
从容谈笑间,已足见奇伟。cóng róng tán xiào jiān,yǐ zú jiàn qí wěi。
行寻城阴田,坐钓渠下沚。xíng xún chéng yīn tián,zuò diào qú xià zhǐ。
归来同食眠,左右皆图史。guī lái tóng shí mián,zuǒ yòu jiē tú shǐ。
入视尔诸幼,欢言亦多祉。rù shì ěr zhū yòu,huān yán yì duō zhǐ。
当时独张倩,远在庐山趾。dāng shí dú zhāng qiàn,yuǎn zài lú shān zhǐ。
沈君未言昏,名已习吾耳。shěn jūn wèi yán hūn,míng yǐ xí wú ěr。
安知十年来,乖隔非愿始。ān zhī shí nián lái,guāi gé fēi yuàn shǐ。
相逢辄念远,悲咤多于喜。xiāng féng zhé niàn yuǎn,bēi zhà duō yú xǐ。
今兹岂人力,所念皆聚此。jīn zī qǐ rén lì,suǒ niàn jiē jù cǐ。
诸甥昔未有,满眼秀而美。zhū shēng xī wèi yǒu,mǎn yǎn xiù ér měi。
低徊吾亲侧,亦足慰劳止。dī huái wú qīn cè,yì zú wèi láo zhǐ。
嗟予迫时恩,一传日千里。jiē yǔ pò shí ēn,yī chuán rì qiān lǐ。
尔舟亦已戒,五两翩然起。ěr zhōu yì yǐ jiè,wǔ liǎng piān rán qǐ。
萧萧东南县,望尔何时已。xiāo xiāo dōng nán xiàn,wàng ěr hé shí yǐ。
空知梦为鱼,逆上西安水。kōng zhī mèng wèi yú,nì shàng xī ān shuǐ。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

咏月

王安石

追随落日尽还生,点缀浮云暗又明。zhuī suí luò rì jǐn hái shēng,diǎn zhuì fú yún àn yòu míng。
江有蛟龙山虎豹,清光虽在不堪行。jiāng yǒu jiāo lóng shān hǔ bào,qīng guāng suī zài bù kān xíng。

金山

王安石

怪秘阴灵与护持,重丹复碧焕参差。guài mì yīn líng yǔ hù chí,zhòng dān fù bì huàn cān chà。
沧江见底应无日,万丈孤根世不知。cāng jiāng jiàn dǐ yīng wú rì,wàn zhàng gū gēn shì bù zhī。

叠翠亭

王安石

烟笼远浦迷芳草,日照澄湖浸碧峰。yān lóng yuǎn pǔ mí fāng cǎo,rì zhào chéng hú jìn bì fēng。
幸有清樽堪酩酊,忍陪良友不从容。xìng yǒu qīng zūn kān mǐng dīng,rěn péi liáng yǒu bù cóng róng。

默默

王安石

默默长年有所思,世间谈笑强追随。mò mò zhǎng nián yǒu suǒ sī,shì jiān tán xiào qiáng zhuī suí。
苍髯欲出朱颜谢,更觉求田问舍迟。cāng rán yù chū zhū yán xiè,gèng jué qiú tián wèn shě chí。

达本

王安石

未能达本且归根,真照无知岂待言。wèi néng dá běn qiě guī gēn,zhēn zhào wú zhī qǐ dài yán。
枯木岩前犹失路,那堪春入武陵原。kū mù yán qián yóu shī lù,nà kān chūn rù wǔ líng yuán。

寓言二首

王安石

太虚无实可追寻,叶落松枝谩古今。tài xū wú shí kě zhuī xún,yè luò sōng zhī mán gǔ jīn。
若见桃花生圣解,不疑还自有疑心。ruò jiàn táo huā shēng shèng jiě,bù yí hái zì yǒu yí xīn。

寓言二首

王安石

本来无物使人疑,却为参禅买得痴。běn lái wú wù shǐ rén yí,què wèi cān chán mǎi dé chī。
闻道无情能说法,面墙终日妄寻思。wén dào wú qíng néng shuō fǎ,miàn qiáng zhōng rì wàng xún sī。

偶书

王安石

穰侯老擅关中事,长恐诸侯客子来。ráng hóu lǎo shàn guān zhōng shì,zhǎng kǒng zhū hóu kè zi lái。
我亦暮年专一壑,每逢车马便惊猜。wǒ yì mù nián zhuān yī hè,měi féng chē mǎ biàn jīng cāi。

扬子

王安石

千古雄文造圣真,眇然幽思入无伦。qiān gǔ xióng wén zào shèng zhēn,miǎo rán yōu sī rù wú lún。
他年未免投天禄,虚为新都著剧秦。tā nián wèi miǎn tóu tiān lù,xū wèi xīn dōu zhù jù qín。

读维摩经有感

王安石

身如泡沫亦如风,刀割香涂共一空。shēn rú pào mò yì rú fēng,dāo gē xiāng tú gòng yī kōng。
宴坐世间观此理,维摩虽病有神通。yàn zuò shì jiān guān cǐ lǐ,wéi mó suī bìng yǒu shén tōng。

春日即事

王安石

池北池南春水生,桃花深处好闲行。chí běi chí nán chūn shuǐ shēng,táo huā shēn chù hǎo xián xíng。
细思扰扰梦中事,何用悠悠身后名。xì sī rǎo rǎo mèng zhōng shì,hé yòng yōu yōu shēn hòu míng。

赠安大师

王安石

独龙冈北第三峰,逋客归来老更慵。dú lóng gāng běi dì sān fēng,bū kè guī lái lǎo gèng yōng。
败屋数椽青缭绕,冷云深处不闻钟。bài wū shù chuán qīng liáo rào,lěng yún shēn chù bù wén zhōng。

送李生白华岩修道

王安石

白华岩主是金仙,假作山僧学道禅。bái huá yán zhǔ shì jīn xiān,jiǎ zuò shān sēng xué dào chán。
珍重此行吾不及,为传消息结因缘。zhēn zhòng cǐ xíng wú bù jí,wèi chuán xiāo xī jié yīn yuán。

寄道光大师

王安石

秋雨漫漫夜复朝,可嗟蔀屋望重霄。qiū yǔ màn màn yè fù cháo,kě jiē bù wū wàng zhòng xiāo。
遥知宴坐无馀念,万事都从劫火烧。yáo zhī yàn zuò wú yú niàn,wàn shì dōu cóng jié huǒ shāo。

示报宁长老

王安石

白下亭东鸣一牛,山林陂港净高秋。bái xià tíng dōng míng yī niú,shān lín bēi gǎng jìng gāo qiū。
新营枣棫我檀越,曾悟布毛谁比丘。xīn yíng zǎo yù wǒ tán yuè,céng wù bù máo shuí bǐ qiū。