古诗词

和王微之登高斋三首

王安石

寒云沈屯白日埋,河汉荡坼天如筛。hán yún shěn tún bái rì mái,hé hàn dàng chè tiān rú shāi。
衡门兼旬限泥潦,卧听窾木鸣相挨。héng mén jiān xún xiàn ní lǎo,wò tīng kuǎn mù míng xiāng āi。
萧辰忽扫纤翳尽,北岭初出青嵬嵬。xiāo chén hū sǎo xiān yì jǐn,běi lǐng chū chū qīng wéi wéi。
微之新诗动我目,烂若火齐金盘堆。wēi zhī xīn shī dòng wǒ mù,làn ruò huǒ qí jīn pán duī。
想携诸彦眺平野,高论历诋秦以来。xiǎng xié zhū yàn tiào píng yě,gāo lùn lì dǐ qín yǐ lái。
觥船淋浪始快意,忽忆归云胡为哉。gōng chuán lín làng shǐ kuài yì,hū yì guī yún hú wèi zāi。
念君少壮辍游衍,发挥春秋名玉杯。niàn jūn shǎo zhuàng chuò yóu yǎn,fā huī chūn qiū míng yù bēi。
书成不得断国论,但此空语传八垓。shū chéng bù dé duàn guó lùn,dàn cǐ kōng yǔ chuán bā gāi。
登临兴罢因感触,更欲远引追宗雷。dēng lín xīng bà yīn gǎn chù,gèng yù yuǎn yǐn zhuī zōng léi。
君知富贵亦何有,谄誉未足偿讥排。jūn zhī fù guì yì hé yǒu,chǎn yù wèi zú cháng jī pái。
风豪雨横费调燮,坐使发背为黄台。fēng háo yǔ héng fèi diào xiè,zuò shǐ fā bèi wèi huáng tái。
留宾往往夜参半,虽有樽俎无由开。liú bīn wǎng wǎng yè cān bàn,suī yǒu zūn zǔ wú yóu kāi。
江南佳丽非一日,况乃故园名池台。jiāng nán jiā lì fēi yī rì,kuàng nǎi gù yuán míng chí tái。
能招过客饮文字,山水又足供欢咍。néng zhāo guò kè yǐn wén zì,shān shuǐ yòu zú gōng huān hāi。
剩留官屋贮酒母,取醉不竭当如淮。shèng liú guān wū zhù jiǔ mǔ,qǔ zuì bù jié dāng rú huái。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

窥园

王安石

杖策窥园日数巡,攀花弄草兴常新。zhàng cè kuī yuán rì shù xún,pān huā nòng cǎo xīng cháng xīn。
董生只被公羊惑,肯信捐书一语真。dǒng shēng zhǐ bèi gōng yáng huò,kěn xìn juān shū yī yǔ zhēn。

嘲白发

王安石

久应飘转作蓬飞,眷惜冠巾未忍违。jiǔ yīng piāo zhuǎn zuò péng fēi,juàn xī guān jīn wèi rěn wéi。
种种春风吹不长,星星明月照还稀。zhǒng zhǒng chūn fēng chuī bù zhǎng,xīng xīng míng yuè zhào hái xī。

代白发答

王安石

从衰得白自天机,未怪长青与愿违。cóng shuāi dé bái zì tiān jī,wèi guài zhǎng qīng yǔ yuàn wéi。
看取春条随日长,会须秋叶向人稀。kàn qǔ chūn tiáo suí rì zhǎng,huì xū qiū yè xiàng rén xī。

外厨遗火二首

王安石

灶鬼何为便赫然,似嫌刀机苦无膻。zào guǐ hé wèi biàn hè rán,shì xián dāo jī kǔ wú shān。
图书得免同煨烬,却赖厨人凊不眠。tú shū dé miǎn tóng wēi jìn,què lài chú rén qìng bù mián。

外厨遗火二首

王安石

青烟散入夜云流,赤焰侵寻上瓦沟。qīng yān sàn rù yè yún liú,chì yàn qīn xún shàng wǎ gōu。
门户便疑能炙手,比邻何苦却焦头。mén hù biàn yí néng zhì shǒu,bǐ lín hé kǔ què jiāo tóu。

初夏即事

王安石

石梁茅屋有弯碕,流水溅溅度两陂。shí liáng máo wū yǒu wān qí,liú shuǐ jiàn jiàn dù liǎng bēi。
晴日暖风生麦气,绿阴幽草胜花时。qíng rì nuǎn fēng shēng mài qì,lǜ yīn yōu cǎo shèng huā shí。

千蹊

王安石

千蹊百隧散林丘,图画风烟一色秋。qiān qī bǎi suì sàn lín qiū,tú huà fēng yān yī sè qiū。
但有兴来随处好,杨朱何苦涕横流。dàn yǒu xīng lái suí chù hǎo,yáng zhū hé kǔ tì héng liú。

和陈辅秀才金陵书

王安石

南郭先生比鷾鸸,年年过我未愆期。nán guō xiān shēng bǐ yì ér,nián nián guò wǒ wèi qiān qī。
休论王谢当时事,大抵乌衣祇旧时。xiū lùn wáng xiè dāng shí shì,dà dǐ wū yī qí jiù shí。

和耿天骘以竹冠见赠四首

王安石

竹根殊胜竹皮冠,欲著先须短发乾。zhú gēn shū shèng zhú pí guān,yù zhù xiān xū duǎn fā qián。
要使山林人共见,不持方帽御风寒。yào shǐ shān lín rén gòng jiàn,bù chí fāng mào yù fēng hán。

和耿天骘以竹冠见赠四首

王安石

无物堪持比此冠,竹皮柔脆谷皮乾。wú wù kān chí bǐ cǐ guān,zhú pí róu cuì gǔ pí qián。
故人恋恋绨袍意,岂为哀怜范叔寒。gù rén liàn liàn tí páo yì,qǐ wèi āi lián fàn shū hán。

和耿天骘以竹冠见赠四首

王安石

玉润金明信好冠,错刀剜出藓纹乾。yù rùn jīn míng xìn hǎo guān,cuò dāo wān chū xiǎn wén qián。
不忘君惠常加首,要使欢盟未可寒。bù wàng jūn huì cháng jiā shǒu,yào shǐ huān méng wèi kě hán。

和耿天骘以竹冠见赠四首

王安石

冠工新意斫檀栾,雾卷云烝久未干。guān gōng xīn yì zhuó tán luán,wù juǎn yún zhēng jiǔ wèi gàn。
遗我山林真自称,何须貂暖配金寒。yí wǒ shān lín zhēn zì chēng,hé xū diāo nuǎn pèi jīn hán。

和郭公

王安石

且欲相邀卧看山,扁舟自可送君还。qiě yù xiāng yāo wò kàn shān,biǎn zhōu zì kě sòng jūn hái。
留连城郭今如此,知复何时伴我闲。liú lián chéng guō jīn rú cǐ,zhī fù hé shí bàn wǒ xián。

叶致远置洲田以诗言志次其韵二首

王安石

吟叹君诗久掉头,知君兴不负沧洲。yín tàn jūn shī jiǔ diào tóu,zhī jūn xīng bù fù cāng zhōu。
土山欲为羊昙赌,且可专心学奕秋。tǔ shān yù wèi yáng tán dǔ,qiě kě zhuān xīn xué yì qiū。

叶致远置洲田以诗言志次其韵二首

王安石

若将有限计无涯,自困真同算海沙。ruò jiāng yǒu xiàn jì wú yá,zì kùn zhēn tóng suàn hǎi shā。
随顺世缘聊戏剧,莫言河渚是吾家。suí shùn shì yuán liáo xì jù,mò yán hé zhǔ shì wú jiā。