古诗词

和王微之登高斋三首

王安石

六朝人物随烟埃,金舆玉几安在哉。liù cháo rén wù suí yān āi,jīn yú yù jǐ ān zài zāi。
钟山石城已寂寞,只见江水云端来。zhōng shān shí chéng yǐ jì mò,zhǐ jiàn jiāng shuǐ yún duān lái。
百年故老有存者,尚忆世宗初伐淮。bǎi nián gù lǎo yǒu cún zhě,shàng yì shì zōng chū fá huái。
魏王兵马接踵出,旗纛千里相搪挨。wèi wáng bīng mǎ jiē zhǒng chū,qí dào qiān lǐ xiāng táng āi。
当时谋臣非不众,上国拔取多陪台。dāng shí móu chén fēi bù zhòng,shàng guó bá qǔ duō péi tái。
龙腾九天跨四海,一水欲阻为可咍。lóng téng jiǔ tiān kuà sì hǎi,yī shuǐ yù zǔ wèi kě hāi。
降王北归楼殿坼,弃屋尚锁残金堆。jiàng wáng běi guī lóu diàn chè,qì wū shàng suǒ cán jīn duī。
神灵变化自真主,将帅何力求公台。shén líng biàn huà zì zhēn zhǔ,jiāng shuài hé lì qiú gōng tái。
山川清明草木静,天地不复屯云雷。shān chuān qīng míng cǎo mù jìng,tiān dì bù fù tún yún léi。
使君登高访古昔,伤此陈迹聊持杯。shǐ jūn dēng gāo fǎng gǔ xī,shāng cǐ chén jì liáo chí bēi。
因留嘉客坐披写,酃渌笑语倾如筛。yīn liú jiā kè zuò pī xiě,líng lù xiào yǔ qīng rú shāi。
酒酣重惜功业晚,老矣万卷徒兼该。jiǔ hān zhòng xī gōng yè wǎn,lǎo yǐ wàn juǎn tú jiān gāi。
攒峰列壑动归兴,忧端落笔何崔嵬。zǎn fēng liè hè dòng guī xīng,yōu duān luò bǐ hé cuī wéi。
馀年无欢易感激,亦愧庄叟能安排。yú nián wú huān yì gǎn jī,yì kuì zhuāng sǒu néng ān pái。
青灯明灭照不寐,但把君诗阖且开。qīng dēng míng miè zhào bù mèi,dàn bǎ jūn shī hé qiě kāi。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

病中睡起折杏花数枝二首

王安石

独卧南窗榻,翛然五六旬。dú wò nán chuāng tà,xiāo rán wǔ liù xún。
已闻邻杏好,故挽一枝春。yǐ wén lín xìng hǎo,gù wǎn yī zhī chūn。

病中睡起折杏花数枝二首

王安石

独卧无心起,春风闭寂寥。dú wò wú xīn qǐ,chūn fēng bì jì liáo。
鸟声谁唤汝,屋角故相撩。niǎo shēng shuí huàn rǔ,wū jiǎo gù xiāng liāo。

送望之赴临江

王安石

黄雀有头颅,长行万里馀。huáng què yǒu tóu lú,zhǎng xíng wàn lǐ yú。
想因君出守,暂得免包苴。xiǎng yīn jūn chū shǒu,zàn dé miǎn bāo jū。

送丁廓秀才归汝阴

王安石

风驶柳条乾,驼裘未胜寒。fēng shǐ liǔ tiáo qián,tuó qiú wèi shèng hán。
殷勤陌上日,为客暖征鞍。yīn qín mò shàng rì,wèi kè nuǎn zhēng ān。

送王彦鲁

王安石

北客怜同姓,南流感似人。běi kè lián tóng xìng,nán liú gǎn shì rén。
相分岂相忘,临路更情亲。xiāng fēn qǐ xiāng wàng,lín lù gèng qíng qīn。

送吕望之

王安石

池散田田碧,台敷灼灼红。chí sàn tián tián bì,tái fū zhuó zhuó hóng。
年华岂有尽,心赏亦无穷。nián huá qǐ yǒu jǐn,xīn shǎng yì wú qióng。

别方劭秘校

王安石

迢迢建业水,中有武昌鱼。tiáo tiáo jiàn yè shuǐ,zhōng yǒu wǔ chāng yú。
别后应相忆,能忘数寄书。bié hòu yīng xiāng yì,néng wàng shù jì shū。

红梅

王安石

春半花才发,多应不奈寒。chūn bàn huā cái fā,duō yīng bù nài hán。
北人初未识,浑作杏花看。běi rén chū wèi shí,hún zuò xìng huā kàn。

病起过宝觉

王安石

执手乍欣怅,霜毛应更新。zhí shǒu zhà xīn chàng,shuāng máo yīng gèng xīn。
依然旧童子,却想梦前身。yī rán jiù tóng zi,què xiǎng mèng qián shēn。

书定林院窗

王安石

道人今辍讲,卷裓寄松萝。dào rén jīn chuò jiǎng,juǎn gé jì sōng luó。
梦说波罗蜜,当如习气何。mèng shuō bō luó mì,dāng rú xí qì hé。

题徐浩书法华经

王安石

一切法无差,水牛生象牙。yī qiè fǎ wú chà,shuǐ niú shēng xiàng yá。
莫将无量义,欲觅妙莲华。mò jiāng wú liàng yì,yù mì miào lián huá。

碧芜

王安石

碧芜平野旷,黄菊晚村深。bì wú píng yě kuàng,huáng jú wǎn cūn shēn。
客倦留甘饮,身闲累苦吟。kè juàn liú gān yǐn,shēn xián lèi kǔ yín。

迸月

王安石

迸月川鱼跃,开云岭鸟翻。bèng yuè chuān yú yuè,kāi yún lǐng niǎo fān。
径斜荒草恶,台废冶花繁。jìng xié huāng cǎo è,tái fèi yě huā fán。

悼慧休

王安石

休公遂不起,难料复难忘。xiū gōng suì bù qǐ,nán liào fù nán wàng。
玉骨随薪尽,空留一分香。yù gǔ suí xīn jǐn,kōng liú yī fēn xiāng。

春雪

王安石

春雪堕如筛,浑家醉不知。chūn xuě duò rú shāi,hún jiā zuì bù zhī。
泥留虎斗迹,愁杀路傍儿。ní liú hǔ dòu jì,chóu shā lù bàng ér。