古诗词

和王微之登高斋三首

王安石

干戈六代战血埋,双阙尚指山崔嵬。gàn gē liù dài zhàn xuè mái,shuāng quē shàng zhǐ shān cuī wéi。
当时君臣但儿戏,把酒空劝长星杯。dāng shí jūn chén dàn ér xì,bǎ jiǔ kōng quàn zhǎng xīng bēi。
临春美女闭黄壤,玉枝自蕊繁如堆。lín chūn měi nǚ bì huáng rǎng,yù zhī zì ruǐ fán rú duī。
后庭新声散樵牧,兴废倏忽何其哀。hòu tíng xīn shēng sàn qiáo mù,xīng fèi shū hū hé qí āi。
咸阳龙移九州坼,遗种变化呼风雷。xián yáng lóng yí jiǔ zhōu chè,yí zhǒng biàn huà hū fēng léi。
萧条中原砀无水,崛强又此凭江淮。xiāo tiáo zhōng yuán dàng wú shuǐ,jué qiáng yòu cǐ píng jiāng huái。
广陵衣冠扫地去,穿筑陇亩为池台。guǎng líng yī guān sǎo dì qù,chuān zhù lǒng mǔ wèi chí tái。
吴侬倾家助经始,尺土不借秦人筛。wú nóng qīng jiā zhù jīng shǐ,chǐ tǔ bù jiè qín rén shāi。
珠犀磊落万艘入,金璧照耀千门开。zhū xī lěi luò wàn sōu rù,jīn bì zhào yào qiān mén kāi。
建隆天飞跨两海,南发交广东温台。jiàn lóng tiān fēi kuà liǎng hǎi,nán fā jiāo guǎng dōng wēn tái。
中间嶪嶪地无几,欲久割据诚难哉。zhōng jiān yè yè dì wú jǐ,yù jiǔ gē jù chéng nán zāi。
灵旗指麾尽貔虎,谈笑力可南山排。líng qí zhǐ huī jǐn pí hǔ,tán xiào lì kě nán shān pái。
楼船蔽川莫敢动,扶伏但有谋臣来。lóu chuán bì chuān mò gǎn dòng,fú fú dàn yǒu móu chén lái。
百年沧洲自潮汐,事往不与波争回。bǎi nián cāng zhōu zì cháo xī,shì wǎng bù yǔ bō zhēng huí。
黄云荒城失苑路,白草废畤空坛垓。huáng yún huāng chéng shī yuàn lù,bái cǎo fèi zhì kōng tán gāi。
使君新篇韵险绝,登眺感悼随嘲咍。shǐ jūn xīn piān yùn xiǎn jué,dēng tiào gǎn dào suí cháo hāi。
嗟予愁惫气已竭,对垒每欲相劘挨。jiē yǔ chóu bèi qì yǐ jié,duì lěi měi yù xiāng mó āi。
挥毫更想能一战,数窘乃见诗人才。huī háo gèng xiǎng néng yī zhàn,shù jiǒng nǎi jiàn shī rén cái。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

杏园即事

王安石

蟠桃移种杏园初,红抹燕脂嫩脸苏。pán táo yí zhǒng xìng yuán chū,hóng mǒ yàn zhī nèn liǎn sū。
闻道飘零落人世,清香得似旧时无。wén dào piāo líng luò rén shì,qīng xiāng dé shì jiù shí wú。

宋城道中

王安石

都城花木久知春,北路馀寒尚中人。dōu chéng huā mù jiǔ zhī chūn,běi lù yú hán shàng zhōng rén。
宿草连云青未得,东风无赖只惊尘。sù cǎo lián yún qīng wèi dé,dōng fēng wú lài zhǐ jīng chén。

对客

王安石

窗壁风回午枕凉,清谈相对一胡床。chuāng bì fēng huí wǔ zhěn liáng,qīng tán xiāng duì yī hú chuáng。
心知帝力同天地,能使人间白日长。xīn zhī dì lì tóng tiān dì,néng shǐ rén jiān bái rì zhǎng。

悯儒坑

王安石

智力区区不为身,欲将何力助强秦。zhì lì qū qū bù wèi shēn,yù jiāng hé lì zhù qiáng qín。
只应埋没千秋后,更足诗书发冢人。zhǐ yīng mái méi qiān qiū hòu,gèng zú shī shū fā zhǒng rén。

遇雪

王安石

定知花发是归期,不奈归心日日归。dìng zhī huā fā shì guī qī,bù nài guī xīn rì rì guī。
风雪岂知行客恨,向人更作落花飞。fēng xuě qǐ zhī xíng kè hèn,xiàng rén gèng zuò luò huā fēi。

殊胜渊师八十馀因见访问之近来如何答曰随缘而已至示寂作是诗

王安石

寄托荒山鬼与邻,一生黄卷不离身。jì tuō huāng shān guǐ yǔ lín,yī shēng huáng juǎn bù lí shēn。
百年薪尽随缘去,莫学缁郎更误人。bǎi nián xīn jǐn suí yuán qù,mò xué zī láng gèng wù rén。

怀旧

王安石

吹破春冰水放光,山花涧草百般香。chuī pò chūn bīng shuǐ fàng guāng,shān huā jiàn cǎo bǎi bān xiāng。
身闲处处堪行乐,何事低徊两鬓霜。shēn xián chù chù kān xíng lè,hé shì dī huái liǎng bìn shuāng。

访隐者

王安石

童子穿云晚未归,谁收松下著残棋。tóng zi chuān yún wǎn wèi guī,shuí shōu sōng xià zhù cán qí。
先生醉卧落花里,春去人间总不知。xiān shēng zuì wò luò huā lǐ,chūn qù rén jiān zǒng bù zhī。

海棠花

王安石

绿娇隐约眉轻扫,红嫩妖饶脸薄妆。lǜ jiāo yǐn yuē méi qīng sǎo,hóng nèn yāo ráo liǎn báo zhuāng。
巧笔写传功未尽,清才吟咏兴何长。qiǎo bǐ xiě chuán gōng wèi jǐn,qīng cái yín yǒng xīng hé zhǎng。

证圣寺杏接梅花未开

王安石

红蕊曾游此地来,青青今见数枝梅。hóng ruǐ céng yóu cǐ dì lái,qīng qīng jīn jiàn shù zhī méi。
只应尚有娇春意,不肯凌寒取次开。zhǐ yīng shàng yǒu jiāo chūn yì,bù kěn líng hán qǔ cì kāi。

杂咏五首

王安石

勋业无成照水羞,黄尘入眼见山愁。xūn yè wú chéng zhào shuǐ xiū,huáng chén rù yǎn jiàn shān chóu。
烟中漠漠江南岸,更与家人一少留。yān zhōng mò mò jiāng nán àn,gèng yǔ jiā rén yī shǎo liú。

杂咏五首

王安石

白头重到太宁宫,玉佩琼琚在眼中。bái tóu zhòng dào tài níng gōng,yù pèi qióng jū zài yǎn zhōng。
歌舞可怜人暗换,花开花落几春风。gē wǔ kě lián rén àn huàn,huā kāi huā luò jǐ chūn fēng。

杂咏五首

王安石

朝阳映屋拥书眠,梦想钟山一慨然。cháo yáng yìng wū yōng shū mián,mèng xiǎng zhōng shān yī kǎi rán。
投老安能长忍垢,会当归此濯寒泉。tóu lǎo ān néng zhǎng rěn gòu,huì dāng guī cǐ zhuó hán quán。

杂咏五首

王安石

乌石冈头踯躅红,东江柳色涨春风。wū shí gāng tóu zhí zhú hóng,dōng jiāng liǔ sè zhǎng chūn fēng。
物华人意曾相值,永日留连草莽中。wù huá rén yì céng xiāng zhí,yǒng rì liú lián cǎo mǎng zhōng。

杂咏五首

王安石

小雨萧萧润水亭,花风飐飐破浮萍。xiǎo yǔ xiāo xiāo rùn shuǐ tíng,huā fēng zhǎn zhǎn pò fú píng。
看花听竹心无事,风竹声中作醉醒。kàn huā tīng zhú xīn wú shì,fēng zhú shēng zhōng zuò zuì xǐng。