古诗词

和王微之登高斋三首

王安石

干戈六代战血埋,双阙尚指山崔嵬。gàn gē liù dài zhàn xuè mái,shuāng quē shàng zhǐ shān cuī wéi。
当时君臣但儿戏,把酒空劝长星杯。dāng shí jūn chén dàn ér xì,bǎ jiǔ kōng quàn zhǎng xīng bēi。
临春美女闭黄壤,玉枝自蕊繁如堆。lín chūn měi nǚ bì huáng rǎng,yù zhī zì ruǐ fán rú duī。
后庭新声散樵牧,兴废倏忽何其哀。hòu tíng xīn shēng sàn qiáo mù,xīng fèi shū hū hé qí āi。
咸阳龙移九州坼,遗种变化呼风雷。xián yáng lóng yí jiǔ zhōu chè,yí zhǒng biàn huà hū fēng léi。
萧条中原砀无水,崛强又此凭江淮。xiāo tiáo zhōng yuán dàng wú shuǐ,jué qiáng yòu cǐ píng jiāng huái。
广陵衣冠扫地去,穿筑陇亩为池台。guǎng líng yī guān sǎo dì qù,chuān zhù lǒng mǔ wèi chí tái。
吴侬倾家助经始,尺土不借秦人筛。wú nóng qīng jiā zhù jīng shǐ,chǐ tǔ bù jiè qín rén shāi。
珠犀磊落万艘入,金璧照耀千门开。zhū xī lěi luò wàn sōu rù,jīn bì zhào yào qiān mén kāi。
建隆天飞跨两海,南发交广东温台。jiàn lóng tiān fēi kuà liǎng hǎi,nán fā jiāo guǎng dōng wēn tái。
中间嶪嶪地无几,欲久割据诚难哉。zhōng jiān yè yè dì wú jǐ,yù jiǔ gē jù chéng nán zāi。
灵旗指麾尽貔虎,谈笑力可南山排。líng qí zhǐ huī jǐn pí hǔ,tán xiào lì kě nán shān pái。
楼船蔽川莫敢动,扶伏但有谋臣来。lóu chuán bì chuān mò gǎn dòng,fú fú dàn yǒu móu chén lái。
百年沧洲自潮汐,事往不与波争回。bǎi nián cāng zhōu zì cháo xī,shì wǎng bù yǔ bō zhēng huí。
黄云荒城失苑路,白草废畤空坛垓。huáng yún huāng chéng shī yuàn lù,bái cǎo fèi zhì kōng tán gāi。
使君新篇韵险绝,登眺感悼随嘲咍。shǐ jūn xīn piān yùn xiǎn jué,dēng tiào gǎn dào suí cháo hāi。
嗟予愁惫气已竭,对垒每欲相劘挨。jiē yǔ chóu bèi qì yǐ jié,duì lěi měi yù xiāng mó āi。
挥毫更想能一战,数窘乃见诗人才。huī háo gèng xiǎng néng yī zhàn,shù jiǒng nǎi jiàn shī rén cái。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

黄花

王安石

四月扬州芍药多,先时为别苦风波。sì yuè yáng zhōu sháo yào duō,xiān shí wèi bié kǔ fēng bō。
还家忽忽惊秋色,独见黄花出短莎。hái jiā hū hū jīng qiū sè,dú jiàn huáng huā chū duǎn shā。

木芙蓉

王安石

水边无数木芙蓉,露染燕脂色未浓。shuǐ biān wú shù mù fú róng,lù rǎn yàn zhī sè wèi nóng。
正似美人初醉著,强抬青镜欲妆慵。zhèng shì měi rén chū zuì zhù,qiáng tái qīng jìng yù zhuāng yōng。

精卫

王安石

帝子衔冤久未平,区区微意欲何成。dì zi xián yuān jiǔ wèi píng,qū qū wēi yì yù hé chéng。
情知木石无云补,待见桑田几变更。qíng zhī mù shí wú yún bǔ,dài jiàn sāng tián jǐ biàn gèng。

戏赠育王虚白长老

王安石

白云山顶病禅师,昔日公卿各赠诗。bái yún shān dǐng bìng chán shī,xī rì gōng qīng gè zèng shī。
行尽四方年八十,却归荒寺有谁知。xíng jǐn sì fāng nián bā shí,què guī huāng sì yǒu shuí zhī。

黄河

王安石

派出昆仑五色流,一支黄浊贯中州。pài chū kūn lún wǔ sè liú,yī zhī huáng zhuó guàn zhōng zhōu。
吹沙走浪几千里,转侧屋闾无处求。chuī shā zǒu làng jǐ qiān lǐ,zhuǎn cè wū lǘ wú chù qiú。

东江

王安石

东江木落水分洪,伐尽黄芦洲渚空。dōng jiāng mù luò shuǐ fēn hóng,fá jǐn huáng lú zhōu zhǔ kōng。
南涧夕阳烟自起,西山漠漠有无中。nán jiàn xī yáng yān zì qǐ,xī shān mò mò yǒu wú zhōng。

北望

王安石

欲望淮南更白头,杖藜萧飒倚沧洲。yù wàng huái nán gèng bái tóu,zhàng lí xiāo sà yǐ cāng zhōu。
可怜新月为谁好,无数晚山相对愁。kě lián xīn yuè wèi shuí hǎo,wú shù wǎn shān xiāng duì chóu。

骊山

王安石

六籍燃除士不磨,骊山如此盗兵何。liù jí rán chú shì bù mó,lí shān rú cǐ dào bīng hé。
五陵珠玉归人世,却为诗书发冢多。wǔ líng zhū yù guī rén shì,què wèi shī shū fā zhǒng duō。

县舍西亭二首

王安石

山根移竹水边栽,已见新篁破嫩苔。shān gēn yí zhú shuǐ biān zāi,yǐ jiàn xīn huáng pò nèn tái。
可惜主人官便满,无因长向此徘徊。kě xī zhǔ rén guān biàn mǎn,wú yīn zhǎng xiàng cǐ pái huái。

县舍西亭二首

王安石

主人将去菊初栽,落尽黄花去却回。zhǔ rén jiāng qù jú chū zāi,luò jǐn huáng huā qù què huí。
到得明年官又满,不知谁见此花开。dào dé míng nián guān yòu mǎn,bù zhī shuí jiàn cǐ huā kāi。

铁幢浦

王安石

忆昨初为海上行,日斜来往看潮生。yì zuó chū wèi hǎi shàng xíng,rì xié lái wǎng kàn cháo shēng。
如今身是西归客,回首山川觉有情。rú jīn shēn shì xī guī kè,huí shǒu shān chuān jué yǒu qíng。

王安石

补穿葺漏仅区区,志义殊嗟士大夫。bǔ chuān qì lòu jǐn qū qū,zhì yì shū jiē shì dà fū。
欲致太平非一日,谩劳使者报新书。yù zhì tài píng fēi yī rì,mán láo shǐ zhě bào xīn shū。

苏州道中顺风

王安石

北风一夕阻东舟,清早飞帆落虎丘。běi fēng yī xī zǔ dōng zhōu,qīng zǎo fēi fān luò hǔ qiū。
运数本来无得丧,人生万事不须谋。yùn shù běn lái wú dé sàng,rén shēng wàn shì bù xū móu。

送僧惠思归钱塘

王安石

渌净堂前湖水渌,归时正复有荷花。lù jìng táng qián hú shuǐ lù,guī shí zhèng fù yǒu hé huā。
花前亦见馀杭姥,为道仙人忆酒家。huā qián yì jiàn yú háng lǎo,wèi dào xiān rén yì jiǔ jiā。

松江

王安石

来时还似去时天,欲道来时已惘然。lái shí hái shì qù shí tiān,yù dào lái shí yǐ wǎng rán。
只有松江桥下水,无情长送去来船。zhǐ yǒu sōng jiāng qiáo xià shuǐ,wú qíng zhǎng sòng qù lái chuán。