古诗词

董伯懿示裴晋公平淮右题名碑诗用其韵和酬

王安石

元和伐蔡何危哉,朝廷百口无一谐。yuán hé fá cài hé wēi zāi,cháo tíng bǎi kǒu wú yī xié。
盗伤中丞偶不死,利剑白日投天街。dào shāng zhōng chéng ǒu bù sǐ,lì jiàn bái rì tóu tiān jiē。
裹疮入相议军旅,国火一再更檀槐。guǒ chuāng rù xiāng yì jūn lǚ,guó huǒ yī zài gèng tán huái。
上前慷慨语发涕,誓出按抚除睽乖。shàng qián kāng kǎi yǔ fā tì,shì chū àn fǔ chú kuí guāi。
指撝光颜战洄曲,阚如怒虎搏虺豺。zhǐ huī guāng yán zhàn huí qū,hǎn rú nù hǔ bó huī chái。
愬能捕虏取肝鬲,护送密乞完形骸。sù néng bǔ lǔ qǔ gān gé,hù sòng mì qǐ wán xíng hái。
笞兵夜半投死地,雪湿不敢燃薪䕸。chī bīng yè bàn tóu sǐ dì,xuě shī bù gǎn rán xīn jiē。
空城竖子已可缚,中使尚作啼儿哇。kōng chéng shù zi yǐ kě fù,zhōng shǐ shàng zuò tí ér wa。
退之道此尤俊伟,当镂玉牒东燔柴。tuì zhī dào cǐ yóu jùn wěi,dāng lòu yù dié dōng fán chái。
欲编诗书播后嗣,笔墨虽巧终类俳。yù biān shī shū bō hòu sì,bǐ mò suī qiǎo zhōng lèi pái。
唐从天宝运中圮,廊庙往往非忠佳。táng cóng tiān bǎo yùn zhōng pǐ,láng miào wǎng wǎng fēi zhōng jiā。
诸侯纵横代割据,疆土岂得无离?。zhū hóu zòng héng dài gē jù,jiāng tǔ qǐ dé wú lí kuā。
德宗末年惩战祸,一矢不试尘蒙靫。dé zōng mò nián chéng zhàn huò,yī shǐ bù shì chén méng chá。
宪皇初起众未信,意欲立扫除昏霾。xiàn huáng chū qǐ zhòng wèi xìn,yì yù lì sǎo chú hūn mái。
追还清明救薄蚀,屡敕主府拘穷蛙。zhuī hái qīng míng jiù báo shí,lǚ chì zhǔ fǔ jū qióng wā。
王师伤夷征赋窘,千里亦忌毫厘差。wáng shī shāng yí zhēng fù jiǒng,qiān lǐ yì jì háo lí chà。
小夫偷安自非计,长者远虑或可怀。xiǎo fū tōu ān zì fēi jì,zhǎng zhě yuǎn lǜ huò kě huái。
桓桓晋公忠且壮,时命适与功名偕。huán huán jìn gōng zhōng qiě zhuàng,shí mìng shì yǔ gōng míng xié。
是非末世主成败,烜赫今古谁讥排。shì fēi mò shì zhǔ chéng bài,xuǎn hè jīn gǔ shuí jī pái。
贤哉韦纯议北赦,仓卒两伐尤难皆。xián zāi wéi chún yì běi shè,cāng zú liǎng fá yóu nán jiē。
重华声明弥万国,服苗干羽舞两阶。zhòng huá shēng míng mí wàn guó,fú miáo gàn yǔ wǔ liǎng jiē。
宣王侧身内修政,常德立武能平淮。xuān wáng cè shēn nèi xiū zhèng,cháng dé lì wǔ néng píng huái。
昔人经纶初若缓,欲弃此道非吾侪。xī rén jīng lún chū ruò huǎn,yù qì cǐ dào fēi wú chái。
千秋事往踪迹在,岳石款记如湘崖。qiān qiū shì wǎng zōng jì zài,yuè shí kuǎn jì rú xiāng yá。
文严字丽皆可喜,黄埃蔽没苍藓埋。wén yán zì lì jiē kě xǐ,huáng āi bì méi cāng xiǎn mái。
当时将佐尽豪杰,想此兵祷陪祠斋。dāng shí jiāng zuǒ jǐn háo jié,xiǎng cǐ bīng dǎo péi cí zhāi。
君曾西迁为拓本,濡麝割蜜亲劘揩。jūn céng xī qiān wèi tuò běn,rú shè gē mì qīn mó kāi。
新篇波澜特浩荡,把卷熟读迷津涯。xīn piān bō lán tè hào dàng,bǎ juǎn shú dú mí jīn yá。
褒贤乐善自为美,当挂庙壁为诗牌。bāo xián lè shàn zì wèi měi,dāng guà miào bì wèi shī pái。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

即事二首

王安石

云从钟山起,却入钟山去。yún cóng zhōng shān qǐ,què rù zhōng shān qù。
借问山中人,云今在何处。jiè wèn shān zhōng rén,yún jīn zài hé chù。

即事二首

王安石

云从无心来,还向无心去。yún cóng wú xīn lái,hái xiàng wú xīn qù。
无心无处寻,莫觅无心处。wú xīn wú chù xún,mò mì wú xīn chù。

拟寒山拾得二十首

王安石

牛若不穿鼻,岂肯推人磨。niú ruò bù chuān bí,qǐ kěn tuī rén mó。
马若不络头,随宜而起卧。mǎ ruò bù luò tóu,suí yí ér qǐ wò。
乾地终不涴,平地终不堕。qián dì zhōng bù wò,píng dì zhōng bù duò。
扰扰受轮回,只缘疑这个。rǎo rǎo shòu lún huí,zhǐ yuán yí zhè gè。

拟寒山拾得二十首

王安石

我曾为牛马,见草豆欢喜。wǒ céng wèi niú mǎ,jiàn cǎo dòu huān xǐ。
又曾为女人,欢喜见男子。yòu céng wèi nǚ rén,huān xǐ jiàn nán zi。
我若真是我,只合长如此。wǒ ruò zhēn shì wǒ,zhǐ hé zhǎng rú cǐ。
若好恶不定,应知为物使。ruò hǎo è bù dìng,yīng zhī wèi wù shǐ。
堂堂大丈夫,莫认物为己。táng táng dà zhàng fū,mò rèn wù wèi jǐ。

拟寒山拾得二十首

王安石

凡夫当梦时,眼见种种色。fán fū dāng mèng shí,yǎn jiàn zhǒng zhǒng sè。
此非作故有,亦非求故获。cǐ fēi zuò gù yǒu,yì fēi qiú gù huò。
不知今是梦,道我能畜积。bù zhī jīn shì mèng,dào wǒ néng chù jī。
贪求复守护,尝怕水火贼。tān qiú fù shǒu hù,cháng pà shuǐ huǒ zéi。
既觉方自悟,本空无所得。jì jué fāng zì wù,běn kōng wú suǒ dé。
死生如觉梦,此理甚明白。sǐ shēng rú jué mèng,cǐ lǐ shén míng bái。

拟寒山拾得二十首

王安石

风吹瓦堕屋,正打破我头。fēng chuī wǎ duò wū,zhèng dǎ pò wǒ tóu。
瓦亦自破碎,岂但我血流。wǎ yì zì pò suì,qǐ dàn wǒ xuè liú。
我终不嗔渠,此瓦不自由。wǒ zhōng bù chēn qú,cǐ wǎ bù zì yóu。
众生造众恶,亦有一机抽。zhòng shēng zào zhòng è,yì yǒu yī jī chōu。
渠不知此机,故自认愆尤。qú bù zhī cǐ jī,gù zì rèn qiān yóu。
此但可哀怜,劝令真正修。cǐ dàn kě āi lián,quàn lìng zhēn zhèng xiū。
岂可自迷闷,与渠作冤雠。qǐ kě zì mí mèn,yǔ qú zuò yuān chóu。

拟寒山拾得二十首

王安石

若言梦是空,觉后应无记。ruò yán mèng shì kōng,jué hòu yīng wú jì。
若言梦非空,应有真实事。ruò yán mèng fēi kōng,yīng yǒu zhēn shí shì。
燔烧阳自招,沈溺阴自致。fán shāo yáng zì zhāo,shěn nì yīn zì zhì。
令汝尝惊魇,岂知安稳睡。lìng rǔ cháng jīng yǎn,qǐ zhī ān wěn shuì。

拟寒山拾得二十首

王安石

人人有这个,这个没量大。rén rén yǒu zhè gè,zhè gè méi liàng dà。
坐也坐不定,走也跳不过。zuò yě zuò bù dìng,zǒu yě tiào bù guò。
锯也解不断,锤也打不破。jù yě jiě bù duàn,chuí yě dǎ bù pò。
作马便搭鞍,作牛便推磨。zuò mǎ biàn dā ān,zuò niú biàn tuī mó。
若问无眼人,这个是甚么。ruò wèn wú yǎn rén,zhè gè shì shén me。
便遭伊缠绕,鬼窟里忍饿。biàn zāo yī chán rào,guǐ kū lǐ rěn è。

拟寒山拾得二十首

王安石

我读万卷书,识尽天下理。wǒ dú wàn juǎn shū,shí jǐn tiān xià lǐ。
智者渠自知,愚者谁信尔。zhì zhě qú zì zhī,yú zhě shuí xìn ěr。
奇哉闲道人,跳出三句里。qí zāi xián dào rén,tiào chū sān jù lǐ。
独悟自根本,不从他处起。dú wù zì gēn běn,bù cóng tā chù qǐ。

拟寒山拾得二十首

王安石

幸身无事时,种种妄思量。xìng shēn wú shì shí,zhǒng zhǒng wàng sī liàng。
张三腨口窄,李四帽檐长。zhāng sān shuàn kǒu zhǎi,lǐ sì mào yán zhǎng。
失脚落地狱,将身投镬汤。shī jiǎo luò dì yù,jiāng shēn tóu huò tāng。
谁知受热恼,却不解思凉。shuí zhī shòu rè nǎo,què bù jiě sī liáng。

拟寒山拾得二十首

王安石

有一即有二,有三即有四。yǒu yī jí yǒu èr,yǒu sān jí yǒu sì。
一二三四五,有亦何妨事。yī èr sān sì wǔ,yǒu yì hé fáng shì。
如火能烧手,要须方便智。rú huǒ néng shāo shǒu,yào xū fāng biàn zhì。
若未解传薪,何须学钻燧。ruò wèi jiě chuán xīn,hé xū xué zuān suì。

拟寒山拾得二十首

王安石

昨日见张三,嫌他不守己。zuó rì jiàn zhāng sān,xián tā bù shǒu jǐ。
归来自悔责,分别亦非理。guī lái zì huǐ zé,fēn bié yì fēi lǐ。
今日见张三,分别心复起。jīn rì jiàn zhāng sān,fēn bié xīn fù qǐ。
若除此恶习,佛法无多子。ruò chú cǐ è xí,fú fǎ wú duō zi。

拟寒山拾得二十首

王安石

傀儡只一机,种种没根栽。guī lěi zhǐ yī jī,zhǒng zhǒng méi gēn zāi。
被我入棚中,昨日亲看来。bèi wǒ rù péng zhōng,zuó rì qīn kàn lái。
方知棚外人,扰扰一场呆。fāng zhī péng wài rén,rǎo rǎo yī chǎng dāi。
终日受伊谩,更被索钱财。zhōng rì shòu yī mán,gèng bèi suǒ qián cái。

拟寒山拾得二十首

王安石

李生坦荡荡,所见实奇哉。lǐ shēng tǎn dàng dàng,suǒ jiàn shí qí zāi。
问渠前世事,答我烧炭来。wèn qú qián shì shì,dá wǒ shāo tàn lái。
炭成能然火,火过却成灰。tàn chéng néng rán huǒ,huǒ guò què chéng huī。
灰成即是土,随意立根栽。huī chéng jí shì tǔ,suí yì lì gēn zāi。

拟寒山拾得二十首

王安石

众生若有我,我何能度脱。zhòng shēng ruò yǒu wǒ,wǒ hé néng dù tuō。
众生若无我,已死应不活。zhòng shēng ruò wú wǒ,yǐ sǐ yīng bù huó。
众生不了此,便听佛与夺。zhòng shēng bù le cǐ,biàn tīng fú yǔ duó。
我无我不二,四天王献钵。wǒ wú wǒ bù èr,sì tiān wáng xiàn bō。