古诗词

和王胜之雪霁借马入省

王安石

泥水填马不受辙,瓦雪得火犹藏沟。ní shuǐ tián mǎ bù shòu zhé,wǎ xuě dé huǒ yóu cáng gōu。
宿雾纷纷度城阙,朔气凛凛吹衣裘。sù wù fēn fēn dù chéng quē,shuò qì lǐn lǐn chuī yī qiú。
穷阎闭门无一客,剥啄惊我有前驺。qióng yán bì mén wú yī kè,bō zhuó jīng wǒ yǒu qián zōu。
强随传呼出屋去,鼻息冻合髭缪缪。qiáng suí chuán hū chū wū qù,bí xī dòng hé zī móu móu。
投缰马鬣任攲侧,欲出操棰手还抽。tóu jiāng mǎ liè rèn qī cè,yù chū cāo chuí shǒu hái chōu。
行思江南悲故事,溪谷冬暖花常流。xíng sī jiāng nán bēi gù shì,xī gǔ dōng nuǎn huā cháng liú。
前年腊归三见白,霁色岭上班班留。qián nián là guī sān jiàn bái,jì sè lǐng shàng bān bān liú。
杖藜此时将邑子,登眺置酒身优游。zhàng lí cǐ shí jiāng yì zi,dēng tiào zhì jiǔ shēn yōu yóu。
岂如都城今日事,只恐一蹶为亲忧。qǐ rú dōu chéng jīn rì shì,zhǐ kǒng yī jué wèi qīn yōu。
因知田里驾款段,昔人岂即非良谋。yīn zhī tián lǐ jià kuǎn duàn,xī rén qǐ jí fēi liáng móu。
君家洛阳名实大,谈笑枯槁回春柔。jūn jiā luò yáng míng shí dà,tán xiào kū gǎo huí chūn róu。
平生意气故应在,白发未敢相寻求。píng shēng yì qì gù yīng zài,bái fā wèi gǎn xiāng xún qiú。
从容退食想佳节,岂无歌声相献酬。cóng róng tuì shí xiǎng jiā jié,qǐ wú gē shēng xiāng xiàn chóu。
奈何亦作苦寒调,叹息朝夕无骅骝。nài hé yì zuò kǔ hán diào,tàn xī cháo xī wú huá liú。
超然遂有江湖意,满纸为我书穷愁。chāo rán suì yǒu jiāng hú yì,mǎn zhǐ wèi wǒ shū qióng chóu。
相如正应居客右,子路且莫乘桴浮。xiāng rú zhèng yīng jū kè yòu,zi lù qiě mò chéng fú fú。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

次韵酬朱昌叔五首

王安石

点也自殊由与求,既成春服更何忧。diǎn yě zì shū yóu yǔ qiú,jì chéng chūn fú gèng hé yōu。
拙于人合且天合,静与道谋非食谋。zhuō yú rén hé qiě tiān hé,jìng yǔ dào móu fēi shí móu。
未爱京师传谷口,但知乡里胜壶头。wèi ài jīng shī chuán gǔ kǒu,dàn zhī xiāng lǐ shèng hú tóu。
嗟予老矣无一事,复得此君相与游。jiē yǔ lǎo yǐ wú yī shì,fù dé cǐ jūn xiāng yǔ yóu。

次韵酬朱昌叔五首

王安石

去年音问隔淮州,百谪难知亦我忧。qù nián yīn wèn gé huái zhōu,bǎi zhé nán zhī yì wǒ yōu。
前日杯盘共江渚,一欢相属岂人谋。qián rì bēi pán gòng jiāng zhǔ,yī huān xiāng shǔ qǐ rén móu。
山蟠直渎输淮口,水抱长干转石头。shān pán zhí dú shū huái kǒu,shuǐ bào zhǎng gàn zhuǎn shí tóu。
乘兴舟舆无不可,春风从此与公游。chéng xīng zhōu yú wú bù kě,chūn fēng cóng cǐ yǔ gōng yóu。

次韵酬朱昌叔五首

王安石

乌榜登临兴未休,共言何许更消忧。wū bǎng dēng lín xīng wèi xiū,gòng yán hé xǔ gèng xiāo yōu。
联裾萧寺寻真觉,方驾孙陵吊仲谋。lián jū xiāo sì xún zhēn jué,fāng jià sūn líng diào zhòng móu。
语罢每开欢笑口,诗来仍掉苦吟头。yǔ bà měi kāi huān xiào kǒu,shī lái réng diào kǔ yín tóu。
已知轩冕真吾累,且可追随马少游。yǐ zhī xuān miǎn zhēn wú lèi,qiě kě zhuī suí mǎ shǎo yóu。

次韵酬朱昌叔五首

王安石

白下门东春水流,相看一噱散千忧。bái xià mén dōng chūn shuǐ liú,xiāng kàn yī jué sàn qiān yōu。
穿梅入柳曾莫逆,度堑缘冈初不谋。chuān méi rù liǔ céng mò nì,dù qiàn yuán gāng chū bù móu。
世事但如吹剑首,官身难即问刀头。shì shì dàn rú chuī jiàn shǒu,guān shēn nán jí wèn dāo tóu。
长临锻灶真自苦,有兴复来从我游。zhǎng lín duàn zào zhēn zì kǔ,yǒu xīng fù lái cóng wǒ yóu。

次韵酬朱昌叔五首

王安石

乐世闲身岂易求,岩居川观更何忧。lè shì xián shēn qǐ yì qiú,yán jū chuān guān gèng hé yōu。
放怀自事如初服,买宅相招亦本谋。fàng huái zì shì rú chū fú,mǎi zhái xiāng zhāo yì běn móu。
名誉子真矜谷口,事功新息困壶头。míng yù zi zhēn jīn gǔ kǒu,shì gōng xīn xī kùn hú tóu。
知君于此皆无累,长得追随圹埌游。zhī jūn yú cǐ jiē wú lèi,zhǎng dé zhuī suí kuàng làng yóu。

次韵送程给事知越州

王安石

千骑东方占上头,如何误到北山游。qiān qí dōng fāng zhàn shàng tóu,rú hé wù dào běi shān yóu。
清明若睹兰亭月,暖热因忘蕙帐秋。qīng míng ruò dǔ lán tíng yuè,nuǎn rè yīn wàng huì zhàng qiū。
投老始知欢可惜,通宵豫以别为忧。tóu lǎo shǐ zhī huān kě xī,tōng xiāo yù yǐ bié wèi yōu。
西归定有诗千首,想肯重来贲一丘。xī guī dìng yǒu shī qiān shǒu,xiǎng kěn zhòng lái bēn yī qiū。

次韵酬徐仲元

王安石

投老逍遥屺与堂,天刑真已脱桁杨。tóu lǎo xiāo yáo qǐ yǔ táng,tiān xíng zhēn yǐ tuō héng yáng。
缘源静翳无鱼淰,度谷深追有鸟颃。yuán yuán jìng yì wú yú niǎn,dù gǔ shēn zhuī yǒu niǎo háng。
每苦交游寻五柳,最嫌尸祝扰庚桑。měi kǔ jiāo yóu xún wǔ liǔ,zuì xián shī zhù rǎo gēng sāng。
相看不厌唯夫子,风味真如顾建康。xiāng kàn bù yàn wéi fū zi,fēng wèi zhēn rú gù jiàn kāng。

诗奉送

王安石

三秋不见每惓惓,握手山林复怅然。sān qiū bù jiàn měi quán quán,wò shǒu shān lín fù chàng rán。
后会敢期黄耇日,相看且度白鸡年。hòu huì gǎn qī huáng gǒu rì,xiāng kàn qiě dù bái jī nián。
畏途石栈王尊驭,荣路金门祖逖鞭。wèi tú shí zhàn wáng zūn yù,róng lù jīn mén zǔ tì biān。
一代官仪新藻拂,得瞻宸宇想留连。yī dài guān yí xīn zǎo fú,dé zhān chén yǔ xiǎng liú lián。

次韵奉酬觉之

王安石

久知乘传入西州,鸡黍从容本不谋。jiǔ zhī chéng chuán rù xī zhōu,jī shǔ cóng róng běn bù móu。
户外惊尘尺书至,眼中飞浪片帆收。hù wài jīng chén chǐ shū zhì,yǎn zhōng fēi làng piàn fān shōu。
山林病骨烦三顾,湖海离肠欲万周。shān lín bìng gǔ fán sān gù,hú hǎi lí cháng yù wàn zhōu。
尚有光华贲岑寂,箧中佳句得长留。shàng yǒu guāng huá bēn cén jì,qiè zhōng jiā jù dé zhǎng liú。

送程公辟得谢归姑苏

王安石

东归行路叹贤哉,碧落新除宠上才。dōng guī xíng lù tàn xián zāi,bì luò xīn chú chǒng shàng cái。
白傅林塘传画去,吴王花鸟入诗来。bái fù lín táng chuán huà qù,wú wáng huā niǎo rù shī lái。
唱酬自有微之在,谈笑应容逸少陪。chàng chóu zì yǒu wēi zhī zài,tán xiào yīng róng yì shǎo péi。
除此两翁相见外,不知三径为谁开。chú cǐ liǎng wēng xiāng jiàn wài,bù zhī sān jìng wèi shuí kāi。

送项判官

王安石

断芦洲渚落枫桥,渡口沙长过午潮。duàn lú zhōu zhǔ luò fēng qiáo,dù kǒu shā zhǎng guò wǔ cháo。
山鸟自呼泥滑滑,行人相对马萧萧。shān niǎo zì hū ní huá huá,xíng rén xiāng duì mǎ xiāo xiāo。
十年长自青衿识,千里来非白璧招。shí nián zhǎng zì qīng jīn shí,qiān lǐ lái fēi bái bì zhāo。
握手祝君能强饭,华簪常得从鸡翘。wò shǒu zhù jūn néng qiáng fàn,huá zān cháng dé cóng jī qiào。

次韵张德甫奉议

王安石

知君非我载醪人,终日相随免污茵。zhī jūn fēi wǒ zài láo rén,zhōng rì xiāng suí miǎn wū yīn。
赏尽高山见流水,唱残白雪值阳春。shǎng jǐn gāo shān jiàn liú shuǐ,chàng cán bái xuě zhí yáng chūn。
中分香积如来钵,对现毗耶长者身。zhōng fēn xiāng jī rú lái bō,duì xiàn pí yé zhǎng zhě shēn。
谁拂定林幽处壁,与君图写继吾真。shuí fú dìng lín yōu chù bì,yǔ jūn tú xiě jì wú zhēn。

北山三咏宝公塔

王安石

道林真骨葬青霄,窣堵千秋未寂寥。dào lín zhēn gǔ zàng qīng xiāo,sū dǔ qiān qiū wèi jì liáo。
宝势旁连大江起,尊形独受众山朝。bǎo shì páng lián dà jiāng qǐ,zūn xíng dú shòu zhòng shān cháo。
云泉别寺分三径,香火幽人止一瓢。yún quán bié sì fēn sān jìng,xiāng huǒ yōu rén zhǐ yī piáo。
我亦鹫峰同听法,岁时歌呗岂辞遥。wǒ yì jiù fēng tóng tīng fǎ,suì shí gē bei qǐ cí yáo。

北山三咏宝公塔

王安石

往来城府住山林,诸法翛然但一音。wǎng lái chéng fǔ zhù shān lín,zhū fǎ xiāo rán dàn yī yīn。
不与物违真道广,每随缘起自禅深。bù yǔ wù wéi zhēn dào guǎng,měi suí yuán qǐ zì chán shēn。
舌根已净谁能坏,足迹如空我得寻。shé gēn yǐ jìng shuí néng huài,zú jì rú kōng wǒ dé xún。
岁晚北窗聊寄傲,蒲萄零落半床阴。suì wǎn běi chuāng liáo jì ào,pú táo líng luò bàn chuáng yīn。

北山三咏宝公塔

王安石

箨龙将雨绕山行,注远投深静有声。tuò lóng jiāng yǔ rào shān xíng,zhù yuǎn tóu shēn jìng yǒu shēng。
云涌浴槽朝自暖,虹垂斋镬午还晴。yún yǒng yù cáo cháo zì nuǎn,hóng chuí zhāi huò wǔ hái qíng。
铜瓶各满幽人意,玉甃因高正士名。tóng píng gè mǎn yōu rén yì,yù zhòu yīn gāo zhèng shì míng。
神力可嗟妨智巧,桔槔零落便苔生。shén lì kě jiē fáng zhì qiǎo,jú gāo líng luò biàn tái shēng。