古诗词

和王胜之雪霁借马入省

王安石

泥水填马不受辙,瓦雪得火犹藏沟。ní shuǐ tián mǎ bù shòu zhé,wǎ xuě dé huǒ yóu cáng gōu。
宿雾纷纷度城阙,朔气凛凛吹衣裘。sù wù fēn fēn dù chéng quē,shuò qì lǐn lǐn chuī yī qiú。
穷阎闭门无一客,剥啄惊我有前驺。qióng yán bì mén wú yī kè,bō zhuó jīng wǒ yǒu qián zōu。
强随传呼出屋去,鼻息冻合髭缪缪。qiáng suí chuán hū chū wū qù,bí xī dòng hé zī móu móu。
投缰马鬣任攲侧,欲出操棰手还抽。tóu jiāng mǎ liè rèn qī cè,yù chū cāo chuí shǒu hái chōu。
行思江南悲故事,溪谷冬暖花常流。xíng sī jiāng nán bēi gù shì,xī gǔ dōng nuǎn huā cháng liú。
前年腊归三见白,霁色岭上班班留。qián nián là guī sān jiàn bái,jì sè lǐng shàng bān bān liú。
杖藜此时将邑子,登眺置酒身优游。zhàng lí cǐ shí jiāng yì zi,dēng tiào zhì jiǔ shēn yōu yóu。
岂如都城今日事,只恐一蹶为亲忧。qǐ rú dōu chéng jīn rì shì,zhǐ kǒng yī jué wèi qīn yōu。
因知田里驾款段,昔人岂即非良谋。yīn zhī tián lǐ jià kuǎn duàn,xī rén qǐ jí fēi liáng móu。
君家洛阳名实大,谈笑枯槁回春柔。jūn jiā luò yáng míng shí dà,tán xiào kū gǎo huí chūn róu。
平生意气故应在,白发未敢相寻求。píng shēng yì qì gù yīng zài,bái fā wèi gǎn xiāng xún qiú。
从容退食想佳节,岂无歌声相献酬。cóng róng tuì shí xiǎng jiā jié,qǐ wú gē shēng xiāng xiàn chóu。
奈何亦作苦寒调,叹息朝夕无骅骝。nài hé yì zuò kǔ hán diào,tàn xī cháo xī wú huá liú。
超然遂有江湖意,满纸为我书穷愁。chāo rán suì yǒu jiāng hú yì,mǎn zhǐ wèi wǒ shū qióng chóu。
相如正应居客右,子路且莫乘桴浮。xiāng rú zhèng yīng jū kè yòu,zi lù qiě mò chéng fú fú。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

和张仲通忆钟陵二首

王安石

逸少池边有一丘,西山南浦惯曾游。yì shǎo chí biān yǒu yī qiū,xī shān nán pǔ guàn céng yóu。
残年归去终无乐,闻说章江即泪流。cán nián guī qù zhōng wú lè,wén shuō zhāng jiāng jí lèi liú。

送和甫至龙安暮归

王安石

隐隐西南月一钩,春风落日澹如秋。yǐn yǐn xī nán yuè yī gōu,chūn fēng luò rì dàn rú qiū。
房栊半掩无人语,鼓角声中始欲愁。fáng lóng bàn yǎn wú rén yǔ,gǔ jiǎo shēng zhōng shǐ yù chóu。

钟山即事

王安石

涧水无声绕竹流,竹西花草弄春柔。jiàn shuǐ wú shēng rào zhú liú,zhú xī huā cǎo nòng chūn róu。
茅檐相对坐终日,一鸟不鸣山更幽。máo yán xiāng duì zuò zhōng rì,yī niǎo bù míng shān gèng yōu。

南涧楼

王安石

扑扑烟岚绕四阿,物华终恨未能多。pū pū yān lán rào sì ā,wù huá zhōng hèn wèi néng duō。
故应陡起三千丈,始奈重山复岭何。gù yīng dǒu qǐ sān qiān zhàng,shǐ nài zhòng shān fù lǐng hé。

京城

王安石

三年衣上禁城尘,抚事怊然愧古人。sān nián yī shàng jìn chéng chén,fǔ shì chāo rán kuì gǔ rén。
明月沧波秋万顷,扁舟长寄梦中身。míng yuè cāng bō qiū wàn qǐng,biǎn zhōu zhǎng jì mèng zhōng shēn。

陇东西二首

王安石

陇东流水向东流,不肯相随过陇头。lǒng dōng liú shuǐ xiàng dōng liú,bù kěn xiāng suí guò lǒng tóu。
只有月明西海上,伴人征戍替人愁。zhǐ yǒu yuè míng xī hǎi shàng,bàn rén zhēng shù tì rén chóu。

陇东西二首

王安石

陇西流水向西流,自古相传到此愁。lǒng xī liú shuǐ xiàng xī liú,zì gǔ xiāng chuán dào cǐ chóu。
添却征人无限泪,怪来呜咽已千秋。tiān què zhēng rén wú xiàn lèi,guài lái wū yàn yǐ qiān qiū。

斜径

王安石

斜径偶通南埭路,数家遥对北山岑。xié jìng ǒu tōng nán dài lù,shù jiā yáo duì běi shān cén。
草头蛱蝶黄花晚,菱角蜻蜓翠蔓深。cǎo tóu jiá dié huáng huā wǎn,líng jiǎo qīng tíng cuì màn shēn。

暮春

王安石

北山吹雨送残春,南涧朝来绿映人。běi shān chuī yǔ sòng cán chūn,nán jiàn cháo lái lǜ yìng rén。
昨日杏花浑不见,故应随水到江滨。zuó rì xìng huā hún bù jiàn,gù yīng suí shuǐ dào jiāng bīn。

雨晴

王安石

晴明山鸟百般催,不待桃花一半开。qíng míng shān niǎo bǎi bān cuī,bù dài táo huā yī bàn kāi。
雨后绿阴空绕舍,总将春色付莓苔。yǔ hòu lǜ yīn kōng rào shě,zǒng jiāng chūn sè fù méi tái。

日西

王安石

日西阶影转梧桐,帘卷青山簟半空。rì xī jiē yǐng zhuǎn wú tóng,lián juǎn qīng shān diàn bàn kōng。
金鸭火销沈水冷,悠悠残梦鸟声中。jīn yā huǒ xiāo shěn shuǐ lěng,yōu yōu cán mèng niǎo shēng zhōng。

禁直

王安石

翠木交阴覆两檐,夜天如水碧湉湉。cuì mù jiāo yīn fù liǎng yán,yè tiān rú shuǐ bì tián tián。
帝城风月看常好,人世悲哀老自添。dì chéng fēng yuè kàn cháng hǎo,rén shì bēi āi lǎo zì tiān。

御柳

王安石

御柳新黄已迸条,宫沟薄冻未全消。yù liǔ xīn huáng yǐ bèng tiáo,gōng gōu báo dòng wèi quán xiāo。
人间今日春多少,祇看东方北斗杓。rén jiān jīn rì chūn duō shǎo,qí kàn dōng fāng běi dòu biāo。

祥云

王安石

冰入春风涨御沟,上林花气欲飞浮。bīng rù chūn fēng zhǎng yù gōu,shàng lín huā qì yù fēi fú。
未央屋瓦犹残雪,却为祥云映日流。wèi yāng wū wǎ yóu cán xuě,què wèi xiáng yún yìng rì liú。

题中书壁

王安石

夜开金钥诏辞臣,对御抽毫草帝纶。yè kāi jīn yào zhào cí chén,duì yù chōu háo cǎo dì lún。
须信朝家重儒术,一时同榜用三人。xū xìn cháo jiā zhòng rú shù,yī shí tóng bǎng yòng sān rén。