古诗词

和王胜之雪霁借马入省

王安石

泥水填马不受辙,瓦雪得火犹藏沟。ní shuǐ tián mǎ bù shòu zhé,wǎ xuě dé huǒ yóu cáng gōu。
宿雾纷纷度城阙,朔气凛凛吹衣裘。sù wù fēn fēn dù chéng quē,shuò qì lǐn lǐn chuī yī qiú。
穷阎闭门无一客,剥啄惊我有前驺。qióng yán bì mén wú yī kè,bō zhuó jīng wǒ yǒu qián zōu。
强随传呼出屋去,鼻息冻合髭缪缪。qiáng suí chuán hū chū wū qù,bí xī dòng hé zī móu móu。
投缰马鬣任攲侧,欲出操棰手还抽。tóu jiāng mǎ liè rèn qī cè,yù chū cāo chuí shǒu hái chōu。
行思江南悲故事,溪谷冬暖花常流。xíng sī jiāng nán bēi gù shì,xī gǔ dōng nuǎn huā cháng liú。
前年腊归三见白,霁色岭上班班留。qián nián là guī sān jiàn bái,jì sè lǐng shàng bān bān liú。
杖藜此时将邑子,登眺置酒身优游。zhàng lí cǐ shí jiāng yì zi,dēng tiào zhì jiǔ shēn yōu yóu。
岂如都城今日事,只恐一蹶为亲忧。qǐ rú dōu chéng jīn rì shì,zhǐ kǒng yī jué wèi qīn yōu。
因知田里驾款段,昔人岂即非良谋。yīn zhī tián lǐ jià kuǎn duàn,xī rén qǐ jí fēi liáng móu。
君家洛阳名实大,谈笑枯槁回春柔。jūn jiā luò yáng míng shí dà,tán xiào kū gǎo huí chūn róu。
平生意气故应在,白发未敢相寻求。píng shēng yì qì gù yīng zài,bái fā wèi gǎn xiāng xún qiú。
从容退食想佳节,岂无歌声相献酬。cóng róng tuì shí xiǎng jiā jié,qǐ wú gē shēng xiāng xiàn chóu。
奈何亦作苦寒调,叹息朝夕无骅骝。nài hé yì zuò kǔ hán diào,tàn xī cháo xī wú huá liú。
超然遂有江湖意,满纸为我书穷愁。chāo rán suì yǒu jiāng hú yì,mǎn zhǐ wèi wǒ shū qióng chóu。
相如正应居客右,子路且莫乘桴浮。xiāng rú zhèng yīng jū kè yòu,zi lù qiě mò chéng fú fú。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

即事二首

王安石

云从钟山起,却入钟山去。yún cóng zhōng shān qǐ,què rù zhōng shān qù。
借问山中人,云今在何处。jiè wèn shān zhōng rén,yún jīn zài hé chù。

即事二首

王安石

云从无心来,还向无心去。yún cóng wú xīn lái,hái xiàng wú xīn qù。
无心无处寻,莫觅无心处。wú xīn wú chù xún,mò mì wú xīn chù。

拟寒山拾得二十首

王安石

牛若不穿鼻,岂肯推人磨。niú ruò bù chuān bí,qǐ kěn tuī rén mó。
马若不络头,随宜而起卧。mǎ ruò bù luò tóu,suí yí ér qǐ wò。
乾地终不涴,平地终不堕。qián dì zhōng bù wò,píng dì zhōng bù duò。
扰扰受轮回,只缘疑这个。rǎo rǎo shòu lún huí,zhǐ yuán yí zhè gè。

拟寒山拾得二十首

王安石

我曾为牛马,见草豆欢喜。wǒ céng wèi niú mǎ,jiàn cǎo dòu huān xǐ。
又曾为女人,欢喜见男子。yòu céng wèi nǚ rén,huān xǐ jiàn nán zi。
我若真是我,只合长如此。wǒ ruò zhēn shì wǒ,zhǐ hé zhǎng rú cǐ。
若好恶不定,应知为物使。ruò hǎo è bù dìng,yīng zhī wèi wù shǐ。
堂堂大丈夫,莫认物为己。táng táng dà zhàng fū,mò rèn wù wèi jǐ。

拟寒山拾得二十首

王安石

凡夫当梦时,眼见种种色。fán fū dāng mèng shí,yǎn jiàn zhǒng zhǒng sè。
此非作故有,亦非求故获。cǐ fēi zuò gù yǒu,yì fēi qiú gù huò。
不知今是梦,道我能畜积。bù zhī jīn shì mèng,dào wǒ néng chù jī。
贪求复守护,尝怕水火贼。tān qiú fù shǒu hù,cháng pà shuǐ huǒ zéi。
既觉方自悟,本空无所得。jì jué fāng zì wù,běn kōng wú suǒ dé。
死生如觉梦,此理甚明白。sǐ shēng rú jué mèng,cǐ lǐ shén míng bái。

拟寒山拾得二十首

王安石

风吹瓦堕屋,正打破我头。fēng chuī wǎ duò wū,zhèng dǎ pò wǒ tóu。
瓦亦自破碎,岂但我血流。wǎ yì zì pò suì,qǐ dàn wǒ xuè liú。
我终不嗔渠,此瓦不自由。wǒ zhōng bù chēn qú,cǐ wǎ bù zì yóu。
众生造众恶,亦有一机抽。zhòng shēng zào zhòng è,yì yǒu yī jī chōu。
渠不知此机,故自认愆尤。qú bù zhī cǐ jī,gù zì rèn qiān yóu。
此但可哀怜,劝令真正修。cǐ dàn kě āi lián,quàn lìng zhēn zhèng xiū。
岂可自迷闷,与渠作冤雠。qǐ kě zì mí mèn,yǔ qú zuò yuān chóu。

拟寒山拾得二十首

王安石

若言梦是空,觉后应无记。ruò yán mèng shì kōng,jué hòu yīng wú jì。
若言梦非空,应有真实事。ruò yán mèng fēi kōng,yīng yǒu zhēn shí shì。
燔烧阳自招,沈溺阴自致。fán shāo yáng zì zhāo,shěn nì yīn zì zhì。
令汝尝惊魇,岂知安稳睡。lìng rǔ cháng jīng yǎn,qǐ zhī ān wěn shuì。

拟寒山拾得二十首

王安石

人人有这个,这个没量大。rén rén yǒu zhè gè,zhè gè méi liàng dà。
坐也坐不定,走也跳不过。zuò yě zuò bù dìng,zǒu yě tiào bù guò。
锯也解不断,锤也打不破。jù yě jiě bù duàn,chuí yě dǎ bù pò。
作马便搭鞍,作牛便推磨。zuò mǎ biàn dā ān,zuò niú biàn tuī mó。
若问无眼人,这个是甚么。ruò wèn wú yǎn rén,zhè gè shì shén me。
便遭伊缠绕,鬼窟里忍饿。biàn zāo yī chán rào,guǐ kū lǐ rěn è。

拟寒山拾得二十首

王安石

我读万卷书,识尽天下理。wǒ dú wàn juǎn shū,shí jǐn tiān xià lǐ。
智者渠自知,愚者谁信尔。zhì zhě qú zì zhī,yú zhě shuí xìn ěr。
奇哉闲道人,跳出三句里。qí zāi xián dào rén,tiào chū sān jù lǐ。
独悟自根本,不从他处起。dú wù zì gēn běn,bù cóng tā chù qǐ。

拟寒山拾得二十首

王安石

幸身无事时,种种妄思量。xìng shēn wú shì shí,zhǒng zhǒng wàng sī liàng。
张三腨口窄,李四帽檐长。zhāng sān shuàn kǒu zhǎi,lǐ sì mào yán zhǎng。
失脚落地狱,将身投镬汤。shī jiǎo luò dì yù,jiāng shēn tóu huò tāng。
谁知受热恼,却不解思凉。shuí zhī shòu rè nǎo,què bù jiě sī liáng。

拟寒山拾得二十首

王安石

有一即有二,有三即有四。yǒu yī jí yǒu èr,yǒu sān jí yǒu sì。
一二三四五,有亦何妨事。yī èr sān sì wǔ,yǒu yì hé fáng shì。
如火能烧手,要须方便智。rú huǒ néng shāo shǒu,yào xū fāng biàn zhì。
若未解传薪,何须学钻燧。ruò wèi jiě chuán xīn,hé xū xué zuān suì。

拟寒山拾得二十首

王安石

昨日见张三,嫌他不守己。zuó rì jiàn zhāng sān,xián tā bù shǒu jǐ。
归来自悔责,分别亦非理。guī lái zì huǐ zé,fēn bié yì fēi lǐ。
今日见张三,分别心复起。jīn rì jiàn zhāng sān,fēn bié xīn fù qǐ。
若除此恶习,佛法无多子。ruò chú cǐ è xí,fú fǎ wú duō zi。

拟寒山拾得二十首

王安石

傀儡只一机,种种没根栽。guī lěi zhǐ yī jī,zhǒng zhǒng méi gēn zāi。
被我入棚中,昨日亲看来。bèi wǒ rù péng zhōng,zuó rì qīn kàn lái。
方知棚外人,扰扰一场呆。fāng zhī péng wài rén,rǎo rǎo yī chǎng dāi。
终日受伊谩,更被索钱财。zhōng rì shòu yī mán,gèng bèi suǒ qián cái。

拟寒山拾得二十首

王安石

李生坦荡荡,所见实奇哉。lǐ shēng tǎn dàng dàng,suǒ jiàn shí qí zāi。
问渠前世事,答我烧炭来。wèn qú qián shì shì,dá wǒ shāo tàn lái。
炭成能然火,火过却成灰。tàn chéng néng rán huǒ,huǒ guò què chéng huī。
灰成即是土,随意立根栽。huī chéng jí shì tǔ,suí yì lì gēn zāi。

拟寒山拾得二十首

王安石

众生若有我,我何能度脱。zhòng shēng ruò yǒu wǒ,wǒ hé néng dù tuō。
众生若无我,已死应不活。zhòng shēng ruò wú wǒ,yǐ sǐ yīng bù huó。
众生不了此,便听佛与夺。zhòng shēng bù le cǐ,biàn tīng fú yǔ duó。
我无我不二,四天王献钵。wǒ wú wǒ bù èr,sì tiān wáng xiàn bō。