古诗词

和吴冲卿鸦鸣

王安石

寒林昏鸦相与还,下有跂石苍孱颜。hán lín hūn yā xiāng yǔ hái,xià yǒu qí shí cāng càn yán。
曾于古图见仿佛,已怪刀笔非人间。céng yú gǔ tú jiàn fǎng fú,yǐ guài dāo bǐ fēi rén jiān。
君家石屏谁为写,古图所传无似者。jūn jiā shí píng shuí wèi xiě,gǔ tú suǒ chuán wú shì zhě。
鸦飞历乱止且鸣,林叶惨惨风烟生。yā fēi lì luàn zhǐ qiě míng,lín yè cǎn cǎn fēng yān shēng。
高斋日午坐中见,意似落日空上行。gāo zhāi rì wǔ zuò zhōng jiàn,yì shì luò rì kōng shàng xíng。
君诗雄盛付君手,云此非人乃天巧。jūn shī xióng shèng fù jūn shǒu,yún cǐ fēi rén nǎi tiān qiǎo。
嗟哉浑沌死,乾坤至,造作万物丑妍巨细各有理。jiē zāi hún dùn sǐ,qián kūn zhì,zào zuò wàn wù chǒu yán jù xì gè yǒu lǐ。
问此谁主何其精,恢奇谲诡多可喜。wèn cǐ shuí zhǔ hé qí jīng,huī qí jué guǐ duō kě xǐ。
人于其间乃复雕镵刻画出智力,欲与造化追相倾。rén yú qí jiān nǎi fù diāo chán kè huà chū zhì lì,yù yǔ zào huà zhuī xiāng qīng。
拙者婆娑尚欲奋,工者固已穷夸矜。zhuō zhě pó suō shàng yù fèn,gōng zhě gù yǐ qióng kuā jīn。
吾观鬼神独与人意异,虽有至巧无所争。wú guān guǐ shén dú yǔ rén yì yì,suī yǒu zhì qiǎo wú suǒ zhēng。
所以虢山间,埋没此宝千万岁,不为见者惊。suǒ yǐ guó shān jiān,mái méi cǐ bǎo qiān wàn suì,bù wèi jiàn zhě jīng。
吾又以此知妙伟之作不在百世后,造始乃与元气并。wú yòu yǐ cǐ zhī miào wěi zhī zuò bù zài bǎi shì hòu,zào shǐ nǎi yǔ yuán qì bìng。
画工粉墨非不好,岁久剥烂空留名。huà gōng fěn mò fēi bù hǎo,suì jiǔ bō làn kōng liú míng。
能从太古到今日,独此不朽由天成。néng cóng tài gǔ dào jīn rì,dú cǐ bù xiǔ yóu tiān chéng。
世人尚奇轻货力,山珍海怪采掇今欲索。shì rén shàng qí qīng huò lì,shān zhēn hǎi guài cǎi duō jīn yù suǒ。
此屏后出为君得,胡贾欲价著不识。cǐ píng hòu chū wèi jūn dé,hú jiǎ yù jià zhù bù shí。
吾知金帛不足论,当与君诗两相直。wú zhī jīn bó bù zú lùn,dāng yǔ jūn shī liǎng xiāng zhí。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

送陈舜俞制科东归

王安石

诸贤发策未央宫,独得菑川一老翁。zhū xián fā cè wèi yāng gōng,dú dé zāi chuān yī lǎo wēng。
曲学暮年终汉相,高谈平日漫周公。qū xué mù nián zhōng hàn xiāng,gāo tán píng rì màn zhōu gōng。
君今壮岁收科第,我欲它时看事功。jūn jīn zhuàng suì shōu kē dì,wǒ yù tā shí kàn shì gōng。
闻说慨然真有意,赠行聊似古人风。wén shuō kǎi rán zhēn yǒu yì,zèng xíng liáo shì gǔ rén fēng。

送何正臣主簿

王安石

何郎冰雪照青春,应敌皆言笔有神。hé láng bīng xuě zhào qīng chūn,yīng dí jiē yán bǐ yǒu shén。
鲁国儒人何独少,元君画史故应真。lǔ guó rú rén hé dú shǎo,yuán jūn huà shǐ gù yīng zhēn。
百年冠盖风云会,万里山川日月新。bǎi nián guān gài fēng yún huì,wàn lǐ shān chuān rì yuè xīn。
可但诸公能品藻,会须天子擢平津。kě dàn zhū gōng néng pǐn zǎo,huì xū tiān zi zhuó píng jīn。

与舍弟华藏院此君亭咏竹

王安石

一径森然四座凉,残阴馀韵去何长。yī jìng sēn rán sì zuò liáng,cán yīn yú yùn qù hé zhǎng。
人怜直节生来瘦,自许高材老更刚。rén lián zhí jié shēng lái shòu,zì xǔ gāo cái lǎo gèng gāng。
会与蒿藜同雨露,终随松柏到冰霜。huì yǔ hāo lí tóng yǔ lù,zhōng suí sōng bǎi dào bīng shuāng。
烦君惜取根株在,欲乞伶伦学凤凰。fán jūn xī qǔ gēn zhū zài,yù qǐ líng lún xué fèng huáng。

上元戏呈

王安石

车马纷纷白昼同,万家灯火暖春风。chē mǎ fēn fēn bái zhòu tóng,wàn jiā dēng huǒ nuǎn chūn fēng。
别开阊阖壶天外,特起蓬莱陆海中。bié kāi chāng hé hú tiān wài,tè qǐ péng lái lù hǎi zhōng。
尽取繁华供侠少,祇分牢落与衰翁。jǐn qǔ fán huá gōng xiá shǎo,qí fēn láo luò yǔ shuāi wēng。
不知太乙游何处,定把青藜独照公。bù zhī tài yǐ yóu hé chù,dìng bǎ qīng lí dú zhào gōng。

次韵杨乐道述怀之作

王安石

素心非不慕前修,自怪因循欲白头。sù xīn fēi bù mù qián xiū,zì guài yīn xún yù bái tóu。
猎较趣时终琐琐,画墁营职信悠悠。liè jiào qù shí zhōng suǒ suǒ,huà màn yíng zhí xìn yōu yōu。
濠梁最忆知鱼乐,牢策翻惭为彘谋。háo liáng zuì yì zhī yú lè,láo cè fān cán wèi zhì móu。
尚有故人能慰我,诗成珠玉每相投。shàng yǒu gù rén néng wèi wǒ,shī chéng zhū yù měi xiāng tóu。

和杨乐道见寄

王安石

宅带园林五亩馀,萧条还似茂陵居。zhái dài yuán lín wǔ mǔ yú,xiāo tiáo hái shì mào líng jū。
杀青满架书新缮,生白当窗室久虚。shā qīng mǎn jià shū xīn shàn,shēng bái dāng chuāng shì jiǔ xū。
孤学自难窥奥密,重言犹得慰空疏。gū xué zì nán kuī ào mì,zhòng yán yóu dé wèi kōng shū。
相思每欲投诗社,只待春蒲叶又书。xiāng sī měi yù tóu shī shè,zhǐ dài chūn pú yè yòu shū。

寄吴冲卿二首

王安石

平生身事略相同,三岁连墙左厩中。píng shēng shēn shì lüè xiāng tóng,sān suì lián qiáng zuǒ jiù zhōng。
更得谬恩分省舍,又将衰鬓作邻翁。gèng dé miù ēn fēn shěng shě,yòu jiāng shuāi bìn zuò lín wēng。
联翩久傍官槐绿,契阔今看楚蓼红。lián piān jiǔ bàng guān huái lǜ,qì kuò jīn kàn chǔ liǎo hóng。
不欲与君为远别,沙台吹帽约秋风。bù yù yǔ jūn wèi yuǎn bié,shā tái chuī mào yuē qiū fēng。

寄吴冲卿二首

王安石

塞垣花气欲飞浮,眼底纷纷绿渐抽。sāi yuán huā qì yù fēi fú,yǎn dǐ fēn fēn lǜ jiàn chōu。
悠远山川嗟我老,急难兄弟想君愁。yōu yuǎn shān chuān jiē wǒ lǎo,jí nán xiōng dì xiǎng jūn chóu。
旧知白日诸曹满,试问红灯几客留。jiù zhī bái rì zhū cáo mǎn,shì wèn hóng dēng jǐ kè liú。
时节只应无意思,亦如行路判春休。shí jié zhǐ yīng wú yì sī,yì rú xíng lù pàn chūn xiū。

酬冲卿见别

王安石

同官同齿复同科,朋友婚姻分最多。tóng guān tóng chǐ fù tóng kē,péng yǒu hūn yīn fēn zuì duō。
两地尘沙今龃龉,二年风月共婆娑。liǎng dì chén shā jīn jǔ yǔ,èr nián fēng yuè gòng pó suō。
朝伦孰与君材似,使指将如我病何。cháo lún shú yǔ jūn cái shì,shǐ zhǐ jiāng rú wǒ bìng hé。
升黜会应从此异,愿偷闲暇数经过。shēng chù huì yīng cóng cǐ yì,yuàn tōu xián xiá shù jīng guò。

次御河寄城北会上诸友

王安石

客路花时祇搅心,行逢御水半晴阴。kè lù huā shí qí jiǎo xīn,xíng féng yù shuǐ bàn qíng yīn。
背城野色云边尽,隔屋春声树外深。bèi chéng yě sè yún biān jǐn,gé wū chūn shēng shù wài shēn。
香草已堪回步履,午风聊复散衣襟。xiāng cǎo yǐ kān huí bù lǚ,wǔ fēng liáo fù sàn yī jīn。
忆君载酒相追处,红萼青跗定满林。yì jūn zài jiǔ xiāng zhuī chù,hóng è qīng fū dìng mǎn lín。

寄友人三首

王安石

万里书归说我愁,知君不忘北城幽。wàn lǐ shū guī shuō wǒ chóu,zhī jūn bù wàng běi chéng yōu。
一篇封禅才难学,三亩蓬蒿势易求。yī piān fēng chán cái nán xué,sān mǔ péng hāo shì yì qiú。
欲与山僧论地券,愿为邻舍事田畴。yù yǔ shān sēng lùn dì quàn,yuàn wèi lín shě shì tián chóu。
应须急作南征计,漠北风沙不可留。yīng xū jí zuò nán zhēng jì,mò běi fēng shā bù kě liú。

寄友人三首

王安石

水边幽树忆同攀,曾约移居向此间。shuǐ biān yōu shù yì tóng pān,céng yuē yí jū xiàng cǐ jiān。
欲语林塘迷旧径,却随车马入他山。yù yǔ lín táng mí jiù jìng,què suí chē mǎ rù tā shān。
飞花著地容难冶,鸣鸟窥人意转闲。fēi huā zhù dì róng nán yě,míng niǎo kuī rén yì zhuǎn xián。
物色可歌春不返,相思空复惨朱颜。wù sè kě gē chūn bù fǎn,xiāng sī kōng fù cǎn zhū yán。

寄友人三首

王安石

一别三年各一方,此身漂荡只殊乡。yī bié sān nián gè yī fāng,cǐ shēn piāo dàng zhǐ shū xiāng。
看沙更觉蓬莱浅,数日空惊霹雳忙。kàn shā gèng jué péng lái qiǎn,shù rì kōng jīng pī lì máng。
渺渺水波低赤岸,蒙蒙云气淡扶桑。miǎo miǎo shuǐ bō dī chì àn,méng méng yún qì dàn fú sāng。
登临旧兴无多在,但有浮槎意未忘。dēng lín jiù xīng wú duō zài,dàn yǒu fú chá yì wèi wàng。

寄张襄州

王安石

襄阳州望古来雄,耆旧相传有素风。xiāng yáng zhōu wàng gǔ lái xióng,qí jiù xiāng chuán yǒu sù fēng。
四叶表闾唐尹氏,一门逃世汉庞公。sì yè biǎo lǘ táng yǐn shì,yī mén táo shì hàn páng gōng。
故家遗俗应多在,美景良辰定不空。gù jiā yí sú yīng duō zài,měi jǐng liáng chén dìng bù kōng。
遥忆习池寒夜月,几人谈笑伴诗翁。yáo yì xí chí hán yè yuè,jǐ rén tán xiào bàn shī wēng。

次韵昌叔怀灊楼读书之乐

王安石

志食长年不得休,一巢无地拙于鸠。zhì shí zhǎng nián bù dé xiū,yī cháo wú dì zhuō yú jiū。
聊为薄宦容身者,能免高人笑我不。liáo wèi báo huàn róng shēn zhě,néng miǎn gāo rén xiào wǒ bù。
道德文章吾事落,尘埃波浪此生浮。dào dé wén zhāng wú shì luò,chén āi bō làng cǐ shēng fú。
看君别后行藏意,回顾灊楼只自羞。kàn jūn bié hòu xíng cáng yì,huí gù qián lóu zhǐ zì xiū。