古诗词

和吴冲卿鸦鸣

王安石

寒林昏鸦相与还,下有跂石苍孱颜。hán lín hūn yā xiāng yǔ hái,xià yǒu qí shí cāng càn yán。
曾于古图见仿佛,已怪刀笔非人间。céng yú gǔ tú jiàn fǎng fú,yǐ guài dāo bǐ fēi rén jiān。
君家石屏谁为写,古图所传无似者。jūn jiā shí píng shuí wèi xiě,gǔ tú suǒ chuán wú shì zhě。
鸦飞历乱止且鸣,林叶惨惨风烟生。yā fēi lì luàn zhǐ qiě míng,lín yè cǎn cǎn fēng yān shēng。
高斋日午坐中见,意似落日空上行。gāo zhāi rì wǔ zuò zhōng jiàn,yì shì luò rì kōng shàng xíng。
君诗雄盛付君手,云此非人乃天巧。jūn shī xióng shèng fù jūn shǒu,yún cǐ fēi rén nǎi tiān qiǎo。
嗟哉浑沌死,乾坤至,造作万物丑妍巨细各有理。jiē zāi hún dùn sǐ,qián kūn zhì,zào zuò wàn wù chǒu yán jù xì gè yǒu lǐ。
问此谁主何其精,恢奇谲诡多可喜。wèn cǐ shuí zhǔ hé qí jīng,huī qí jué guǐ duō kě xǐ。
人于其间乃复雕镵刻画出智力,欲与造化追相倾。rén yú qí jiān nǎi fù diāo chán kè huà chū zhì lì,yù yǔ zào huà zhuī xiāng qīng。
拙者婆娑尚欲奋,工者固已穷夸矜。zhuō zhě pó suō shàng yù fèn,gōng zhě gù yǐ qióng kuā jīn。
吾观鬼神独与人意异,虽有至巧无所争。wú guān guǐ shén dú yǔ rén yì yì,suī yǒu zhì qiǎo wú suǒ zhēng。
所以虢山间,埋没此宝千万岁,不为见者惊。suǒ yǐ guó shān jiān,mái méi cǐ bǎo qiān wàn suì,bù wèi jiàn zhě jīng。
吾又以此知妙伟之作不在百世后,造始乃与元气并。wú yòu yǐ cǐ zhī miào wěi zhī zuò bù zài bǎi shì hòu,zào shǐ nǎi yǔ yuán qì bìng。
画工粉墨非不好,岁久剥烂空留名。huà gōng fěn mò fēi bù hǎo,suì jiǔ bō làn kōng liú míng。
能从太古到今日,独此不朽由天成。néng cóng tài gǔ dào jīn rì,dú cǐ bù xiǔ yóu tiān chéng。
世人尚奇轻货力,山珍海怪采掇今欲索。shì rén shàng qí qīng huò lì,shān zhēn hǎi guài cǎi duō jīn yù suǒ。
此屏后出为君得,胡贾欲价著不识。cǐ píng hòu chū wèi jūn dé,hú jiǎ yù jià zhù bù shí。
吾知金帛不足论,当与君诗两相直。wú zhī jīn bó bù zú lùn,dāng yǔ jūn shī liǎng xiāng zhí。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

歌元丰五首

王安石

豚栅鸡埘晻霭间,暮林摇落献南山。tún zhà jī shí àn ǎi jiān,mù lín yáo luò xiàn nán shān。
丰年处处人家好,随意飘然得往还。fēng nián chù chù rén jiā hǎo,suí yì piāo rán dé wǎng hái。

王安石

莫将戏事扰真情,且可随缘道我赢。mò jiāng xì shì rǎo zhēn qíng,qiě kě suí yuán dào wǒ yíng。
战罢两奁分白黑,一枰何处有亏成。zhàn bà liǎng lián fēn bái hēi,yī píng hé chù yǒu kuī chéng。

题画扇

王安石

玉斧修成宝月团,月边仍有女乘鸾。yù fǔ xiū chéng bǎo yuè tuán,yuè biān réng yǒu nǚ chéng luán。
青冥风露非人世,鬓乱钗斜特地寒。qīng míng fēng lù fēi rén shì,bìn luàn chāi xié tè dì hán。

王安石

黄粱欲熟且留连,漫道春归莫怅然。huáng liáng yù shú qiě liú lián,màn dào chūn guī mò chàng rán。
蝴蝶岂能知梦事,蘧蘧飞堕晚花前。hú dié qǐ néng zhī mèng shì,qú qú fēi duò wǎn huā qián。

清明

王安石

东城酒散夕阳迟,南陌秋千寂寞垂。dōng chéng jiǔ sàn xī yáng chí,nán mò qiū qiān jì mò chuí。
人与长瓶卧芳草,风将急管度青枝。rén yǔ zhǎng píng wò fāng cǎo,fēng jiāng jí guǎn dù qīng zhī。

东冈

王安石

东冈岁晚一登临,共望长河映远林。dōng gāng suì wǎn yī dēng lín,gòng wàng zhǎng hé yìng yuǎn lín。
万窍怒呺风丧我,千波竞涌水无心。wàn qiào nù xiāo fēng sàng wǒ,qiān bō jìng yǒng shuǐ wú xīn。

春郊

王安石

青秧漫漫出初齐,鸡犬遥闻路却迷。qīng yāng màn màn chū chū qí,jī quǎn yáo wén lù què mí。
但见山花流出水,那知不是武陵溪。dàn jiàn shān huā liú chū shuǐ,nà zhī bù shì wǔ líng xī。

九日

王安石

九日无欢可得追,飘然随意历山陂。jiǔ rì wú huān kě dé zhuī,piāo rán suí yì lì shān bēi。
蒋陵西曲风烟惨,也有黄花一两枝。jiǎng líng xī qū fēng yān cǎn,yě yǒu huáng huā yī liǎng zhī。

初晴

王安石

幅巾慵整露苍华,度陇深寻一径斜。fú jīn yōng zhěng lù cāng huá,dù lǒng shēn xún yī jìng xié。
小雨初晴好天气,晚花残照野人家。xiǎo yǔ chū qíng hǎo tiān qì,wǎn huā cán zhào yě rén jiā。

芙蕖

王安石

芙蕖耐夏复宜秋,一种今年便满沟。fú qú nài xià fù yí qiū,yī zhǒng jīn nián biàn mǎn gōu。
南荡东陂无此物,但随深浅见游鯈。nán dàng dōng bēi wú cǐ wù,dàn suí shēn qiǎn jiàn yóu tiáo。

沟西

王安石

沟西直下看芙蕖,叶底三三两两鱼。gōu xī zhí xià kàn fú qú,yè dǐ sān sān liǎng liǎng yú。
若比濠梁应更乐,近人浑不畏舂锄。ruò bǐ háo liáng yīng gèng lè,jìn rén hún bù wèi chōng chú。

东皋

王安石

东皋揽结知新岁,西崦攀翻忆去年。dōng gāo lǎn jié zhī xīn suì,xī yān pān fān yì qù nián。
肘上柳生浑不管,眼前花发即欣然。zhǒu shàng liǔ shēng hún bù guǎn,yǎn qián huā fā jí xīn rán。

一陂

王安石

一陂焰水蒋陵西,含风却转与城齐。yī bēi yàn shuǐ jiǎng líng xī,hán fēng què zhuǎn yǔ chéng qí。
周遭碧铜磨作港,逼塞绿锦剪成畦。zhōu zāo bì tóng mó zuò gǎng,bī sāi lǜ jǐn jiǎn chéng qí。

园蔬

王安石

园蔬小摘嫩还抽,畦稻新舂滑欲流。yuán shū xiǎo zhāi nèn hái chōu,qí dào xīn chōng huá yù liú。
枕簟不移随处有,饱餐甘寝更无求。zhěn diàn bù yí suí chù yǒu,bǎo cān gān qǐn gèng wú qiú。

王安石

翛然三月闭柴荆,绿叶阴阴忽满城。xiāo rán sān yuè bì chái jīng,lǜ yè yīn yīn hū mǎn chéng。
自是老年游兴少,春风何处不堪行。zì shì lǎo nián yóu xīng shǎo,chūn fēng hé chù bù kān xíng。