古诗词

吴长文新得颜公坏碑

王安石

鲁公之书既绝伦,岁久更为时所珍。lǔ gōng zhī shū jì jué lún,suì jiǔ gèng wèi shí suǒ zhēn。
荒坛坏冢朽崖屋,剥落风雨埋煨尘。huāng tán huài zhǒng xiǔ yá wū,bō luò fēng yǔ mái wēi chén。
断碑数尺谁所得,点画入纸完如新。duàn bēi shù chǐ shuí suǒ dé,diǎn huà rù zhǐ wán rú xīn。
延陵公子好事者,拓取持寄情相亲。yán líng gōng zi hǎo shì zhě,tuò qǔ chí jì qíng xiāng qīn。
六书篆籀数变改,训诂后世多失真。liù shū zhuàn zhòu shù biàn gǎi,xùn gǔ hòu shì duō shī zhēn。
谁初妄凿妍与丑,坐使学士劳骸筋。shuí chū wàng záo yán yǔ chǒu,zuò shǐ xué shì láo hái jīn。
堂堂鲁公勇且仁,出遇世难亲经纶。táng táng lǔ gōng yǒng qiě rén,chū yù shì nán qīn jīng lún。
挥毫卓荦又惊俗,岂亦以此夸常民。huī háo zhuó luò yòu jīng sú,qǐ yì yǐ cǐ kuā cháng mín。
但疑技巧有天得,不必勉强方通神。dàn yí jì qiǎo yǒu tiān dé,bù bì miǎn qiáng fāng tōng shén。
诗歌甘棠美召伯,爱惜蔽芾由思人。shī gē gān táng měi zhào bó,ài xī bì fèi yóu sī rén。
时危忠谊常恨少,宝此勿复令埋堙。shí wēi zhōng yì cháng hèn shǎo,bǎo cǐ wù fù lìng mái yīn。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

叠题乌江亭

王安石

百战疲劳壮士哀,中原一败势难回。bǎi zhàn pí láo zhuàng shì āi,zhōng yuán yī bài shì nán huí。
江东子弟今虽在,肯与君王卷土来?jiāng dōng zi dì jīn suī zài,kěn yǔ jūn wáng juǎn tǔ lái?

汉武

王安石

壮士悲歌出塞频,中原萧瑟半无人。zhuàng shì bēi gē chū sāi pín,zhōng yuán xiāo sè bàn wú rén。
君王不负长陵约,直欲功成赏汉臣。jūn wáng bù fù zhǎng líng yuē,zhí yù gōng chéng shǎng hàn chén。

诸葛武侯

王安石

恸哭杨颙为一言,馀风今日更谁传。tòng kū yáng yóng wèi yī yán,yú fēng jīn rì gèng shuí chuán。
区区庸蜀支吴魏,不是虚心岂得贤。qū qū yōng shǔ zhī wú wèi,bù shì xū xīn qǐ dé xián。

望越亭

王安石

乱山千顷翠相围,衮衮沧江去复归。luàn shān qiān qǐng cuì xiāng wéi,gǔn gǔn cāng jiāng qù fù guī。
安得病身生羽翼,长随沙鸟自由飞。ān dé bìng shēn shēng yǔ yì,zhǎng suí shā niǎo zì yóu fēi。

春日席上

王安石

十年流落负归期,临水登山各有思。shí nián liú luò fù guī qī,lín shuǐ dēng shān gè yǒu sī。
今日樽前千万恨,不堪频唱鹧鸪辞。jīn rì zūn qián qiān wàn hèn,bù kān pín chàng zhè gū cí。

句容道中

王安石

荒烟寒雨暮山重,草木冥冥但有风。huāng yān hán yǔ mù shān zhòng,cǎo mù míng míng dàn yǒu fēng。
二十四年三往返,一身多在百忧中。èr shí sì nián sān wǎng fǎn,yī shēn duō zài bǎi yōu zhōng。

晏望驿释舟走信州

王安石

病起行山山更险,下穷溪谷上通天。bìng qǐ xíng shān shān gèng xiǎn,xià qióng xī gǔ shàng tōng tiān。
乘高欲作东南望,青壁松杉满我前。chéng gāo yù zuò dōng nán wàng,qīng bì sōng shān mǎn wǒ qián。

祈泽寺见许坚题诗

王安石

蔼蔼春风入水村,森森乔木映朱门。ǎi ǎi chūn fēng rù shuǐ cūn,sēn sēn qiáo mù yìng zhū mén。
高人遗迹空佳句,谁识旌阳后世孙。gāo rén yí jì kōng jiā jù,shuí shí jīng yáng hòu shì sūn。

送陈景初

王安石

惨淡淮山水墨秋,行人不饮奈离愁。cǎn dàn huái shān shuǐ mò qiū,xíng rén bù yǐn nài lí chóu。
药囊直入长安市,谁识柴车载伯休。yào náng zhí rù zhǎng ān shì,shuí shí chái chē zài bó xiū。

巫峡

王安石

神女音容讵可求,青山回抱楚宫楼。shén nǚ yīn róng jù kě qiú,qīng shān huí bào chǔ gōng lóu。
朝朝暮暮空云雨,不尽襄王万古愁。cháo cháo mù mù kōng yún yǔ,bù jǐn xiāng wáng wàn gǔ chóu。

徐秀才园亭

王安石

茂松修竹翠纷纷,正得山阿与水濆。mào sōng xiū zhú cuì fēn fēn,zhèng dé shān ā yǔ shuǐ fén。
笑傲一生虽自乐,有司还欲选方闻。xiào ào yī shēng suī zì lè,yǒu sī hái yù xuǎn fāng wén。

中茅峰石上徐锴篆字题名

王安石

百年风雨草苔昏,尚有当年墨法存。bǎi nián fēng yǔ cǎo tái hūn,shàng yǒu dāng nián mò fǎ cún。
只恐终随峄碑尽,西风吹烧满秋原。zhǐ kǒng zhōng suí yì bēi jǐn,xī fēng chuī shāo mǎn qiū yuán。

欲雪

王安石

天上云骄未肯同,晚来雪意已填空。tiān shàng yún jiāo wèi kěn tóng,wǎn lái xuě yì yǐ tián kōng。
欲开新酒邀嘉客,更待天花落坐中。yù kāi xīn jiǔ yāo jiā kè,gèng dài tiān huā luò zuò zhōng。

上元夜戏作

王安石

马头乘兴尚谁先,曲巷横街一一穿。mǎ tóu chéng xīng shàng shuí xiān,qū xiàng héng jiē yī yī chuān。
尽道满城无国艳,不知朱户锁婵娟。jǐn dào mǎn chéng wú guó yàn,bù zhī zhū hù suǒ chán juān。

石竹花

王安石

春归幽谷始成丛,地面芬敷浅浅红。chūn guī yōu gǔ shǐ chéng cóng,dì miàn fēn fū qiǎn qiǎn hóng。
车马不临谁见赏,可怜亦解度春风。chē mǎ bù lín shuí jiàn shǎng,kě lián yì jiě dù chūn fēng。