古诗词

哭梅圣俞

王安石

诗行于世先春秋,国风变衰始柏舟。shī xíng yú shì xiān chūn qiū,guó fēng biàn shuāi shǐ bǎi zhōu。
文辞感激多所忧,律吕尚可谐鸣球。wén cí gǎn jī duō suǒ yōu,lǜ lǚ shàng kě xié míng qiú。
先王泽竭士已偷,纷纷作者始可羞。xiān wáng zé jié shì yǐ tōu,fēn fēn zuò zhě shǐ kě xiū。
其声与节急以浮,真人当天施再流。qí shēng yǔ jié jí yǐ fú,zhēn rén dāng tiān shī zài liú。
笃生梅公应时求,颂歌文武功业优。dǔ shēng méi gōng yīng shí qiú,sòng gē wén wǔ gōng yè yōu。
经奇纬丽散九州,众皆少锐老则不。jīng qí wěi lì sàn jiǔ zhōu,zhòng jiē shǎo ruì lǎo zé bù。
翁独辛苦不能休,惜无采者人名遒。wēng dú xīn kǔ bù néng xiū,xī wú cǎi zhě rén míng qiú。
贵人怜公青两眸,吹嘘可使高岑楼。guì rén lián gōng qīng liǎng móu,chuī xū kě shǐ gāo cén lóu。
坐令隐约不见收,空能乞钱助饙馏。zuò lìng yǐn yuē bù jiàn shōu,kōng néng qǐ qián zhù fēn liú。
疑此有物司诸幽,栖栖孔孟葬鲁邹。yí cǐ yǒu wù sī zhū yōu,qī qī kǒng mèng zàng lǔ zōu。
后始卓荦称轲丘,圣贤与命相楯矛。hòu shǐ zhuó luò chēng kē qiū,shèng xián yǔ mìng xiāng dùn máo。
势欲强达诚无由,诗人况又多穷愁。shì yù qiáng dá chéng wú yóu,shī rén kuàng yòu duō qióng chóu。
李杜亦不为公侯,公窥穷阨以身投。lǐ dù yì bù wèi gōng hóu,gōng kuī qióng è yǐ shēn tóu。
坎轲坐老当谁尤,吁嗟岂即非善谋。kǎn kē zuò lǎo dāng shuí yóu,xū jiē qǐ jí fēi shàn móu。
虎豹虽死皮终留,飘然载丧下阴沟。hǔ bào suī sǐ pí zhōng liú,piāo rán zài sàng xià yīn gōu。
粉书轴幅悬无旒,高堂万里哀白头。fěn shū zhóu fú xuán wú liú,gāo táng wàn lǐ āi bái tóu。
东望使我商声讴。dōng wàng shǐ wǒ shāng shēng ōu。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

禁中春寒

王安石

青烟漠漠雨纷纷,水殿西廊北苑门。qīng yān mò mò yǔ fēn fēn,shuǐ diàn xī láng běi yuàn mén。
已著单衣犹禁火,海棠花下怯黄昏。yǐ zhù dān yī yóu jìn huǒ,hǎi táng huā xià qiè huáng hūn。

试院中

王安石

少时操笔坐中庭,子墨文章颇自轻。shǎo shí cāo bǐ zuò zhōng tíng,zi mò wén zhāng pǒ zì qīng。
圣世选材终用赋,白头来此试诸生。shèng shì xuǎn cái zhōng yòng fù,bái tóu lái cǐ shì zhū shēng。

学士院燕侍郎画图

王安石

六幅生绡四五峰,暮云楼阁有无中。liù fú shēng xiāo sì wǔ fēng,mù yún lóu gé yǒu wú zhōng。
去年今日长干里,遥望钟山与此同。qù nián jīn rì zhǎng gàn lǐ,yáo wàng zhōng shān yǔ cǐ tóng。

道旁大松人取以为明

王安石

龙甲虬髯不可攀,亭亭千丈荫南山。lóng jiǎ qiú rán bù kě pān,tíng tíng qiān zhàng yīn nán shān。
应嗟无地逃斤斧,岂愿争明爝火间。yīng jiē wú dì táo jīn fǔ,qǐ yuàn zhēng míng jué huǒ jiān。

见鹦鹉戏作四句

王安石

云木何时两翅翻,玉笼金锁只烦冤。yún mù hé shí liǎng chì fān,yù lóng jīn suǒ zhǐ fán yuān。
真须强学人间语,举世无人解鸟言。zhēn xū qiáng xué rén jiān yǔ,jǔ shì wú rén jiě niǎo yán。

池雁

王安石

羽毛摧落向人愁,当食哀鸣似有求。yǔ máo cuī luò xiàng rén chóu,dāng shí āi míng shì yǒu qiú。
万里衡阳冬欲暖,失身元为稻粱谋。wàn lǐ héng yáng dōng yù nuǎn,shī shēn yuán wèi dào liáng móu。

六年

王安石

六年湖海老侵寻,千里归来一寸心。liù nián hú hǎi lǎo qīn xún,qiān lǐ guī lái yī cùn xīn。
西望国门搔短发,九天宫阙五云深。xī wàng guó mén sāo duǎn fā,jiǔ tiān gōng quē wǔ yún shēn。

世故

王安石

世故纷纷漫白头,欲寻归路更迟留。shì gù fēn fēn màn bái tóu,yù xún guī lù gèng chí liú。
钟山北绕无穷水,散发何时一钓舟。zhōng shān běi rào wú qióng shuǐ,sàn fā hé shí yī diào zhōu。

邵平

王安石

天下纷纷未一家,贩缯屠狗尚雄夸。tiān xià fēn fēn wèi yī jiā,fàn zēng tú gǒu shàng xióng kuā。
东陵岂是无能者,独傍青门手种瓜。dōng líng qǐ shì wú néng zhě,dú bàng qīng mén shǒu zhǒng guā。

中牟

王安石

颓城百雉拥高秋,驱马临风想圣丘。tuí chéng bǎi zhì yōng gāo qiū,qū mǎ lín fēng xiǎng shèng qiū。
此道门人多未悟,尔来千载判悠悠。cǐ dào mén rén duō wèi wù,ěr lái qiān zài pàn yōu yōu。

王章

王安石

壮士轩昂非自谋,近臣当为国深忧。zhuàng shì xuān áng fēi zì móu,jìn chén dāng wèi guó shēn yōu。
区区女子无高意,追念牛衣暖即休。qū qū nǚ zi wú gāo yì,zhuī niàn niú yī nuǎn jí xiū。

神物

王安石

神物登天扰可骑,如何孔甲但能羁。shén wù dēng tiān rǎo kě qí,rú hé kǒng jiǎ dàn néng jī。
当时若更无刘累,龙意茫然岂得知。dāng shí ruò gèng wú liú lèi,lóng yì máng rán qǐ dé zhī。

文成

王安石

文成五利老纷纷,方丈蓬莱但可闻。wén chéng wǔ lì lǎo fēn fēn,fāng zhàng péng lái dàn kě wén。
万里出师求宝马,飘然空有意凌云。wàn lǐ chū shī qiú bǎo mǎ,piāo rán kōng yǒu yì líng yún。

读汉书

王安石

京房刘向各称忠,诏狱当时迹自穷。jīng fáng liú xiàng gè chēng zhōng,zhào yù dāng shí jì zì qióng。
毕竟论心异恭显,不妨迷国略相同。bì jìng lùn xīn yì gōng xiǎn,bù fáng mí guó lüè xiāng tóng。

赐也

王安石

赐也能言未识真,误将心许汉阴人。cì yě néng yán wèi shí zhēn,wù jiāng xīn xǔ hàn yīn rén。
桔槔俯仰妨何事,抱瓮区区老此身。jú gāo fǔ yǎng fáng hé shì,bào wèng qū qū lǎo cǐ shēn。