古诗词

哭梅圣俞

王安石

诗行于世先春秋,国风变衰始柏舟。shī xíng yú shì xiān chūn qiū,guó fēng biàn shuāi shǐ bǎi zhōu。
文辞感激多所忧,律吕尚可谐鸣球。wén cí gǎn jī duō suǒ yōu,lǜ lǚ shàng kě xié míng qiú。
先王泽竭士已偷,纷纷作者始可羞。xiān wáng zé jié shì yǐ tōu,fēn fēn zuò zhě shǐ kě xiū。
其声与节急以浮,真人当天施再流。qí shēng yǔ jié jí yǐ fú,zhēn rén dāng tiān shī zài liú。
笃生梅公应时求,颂歌文武功业优。dǔ shēng méi gōng yīng shí qiú,sòng gē wén wǔ gōng yè yōu。
经奇纬丽散九州,众皆少锐老则不。jīng qí wěi lì sàn jiǔ zhōu,zhòng jiē shǎo ruì lǎo zé bù。
翁独辛苦不能休,惜无采者人名遒。wēng dú xīn kǔ bù néng xiū,xī wú cǎi zhě rén míng qiú。
贵人怜公青两眸,吹嘘可使高岑楼。guì rén lián gōng qīng liǎng móu,chuī xū kě shǐ gāo cén lóu。
坐令隐约不见收,空能乞钱助饙馏。zuò lìng yǐn yuē bù jiàn shōu,kōng néng qǐ qián zhù fēn liú。
疑此有物司诸幽,栖栖孔孟葬鲁邹。yí cǐ yǒu wù sī zhū yōu,qī qī kǒng mèng zàng lǔ zōu。
后始卓荦称轲丘,圣贤与命相楯矛。hòu shǐ zhuó luò chēng kē qiū,shèng xián yǔ mìng xiāng dùn máo。
势欲强达诚无由,诗人况又多穷愁。shì yù qiáng dá chéng wú yóu,shī rén kuàng yòu duō qióng chóu。
李杜亦不为公侯,公窥穷阨以身投。lǐ dù yì bù wèi gōng hóu,gōng kuī qióng è yǐ shēn tóu。
坎轲坐老当谁尤,吁嗟岂即非善谋。kǎn kē zuò lǎo dāng shuí yóu,xū jiē qǐ jí fēi shàn móu。
虎豹虽死皮终留,飘然载丧下阴沟。hǔ bào suī sǐ pí zhōng liú,piāo rán zài sàng xià yīn gōu。
粉书轴幅悬无旒,高堂万里哀白头。fěn shū zhóu fú xuán wú liú,gāo táng wàn lǐ āi bái tóu。
东望使我商声讴。dōng wàng shǐ wǒ shāng shēng ōu。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

寄题杭州明庆院修广师明碧轩

王安石

明碧轩南竹数丛,别来江外几秋风。míng bì xuān nán zhú shù cóng,bié lái jiāng wài jǐ qiū fēng。
道人无复人间世,嗟我今为白发翁。dào rén wú fù rén jiān shì,jiē wǒ jīn wèi bái fā wēng。

春夜

王安石

金炉香尽漏声残,剪剪轻风阵阵寒。jīn lú xiāng jǐn lòu shēng cán,jiǎn jiǎn qīng fēng zhèn zhèn hán。
春色恼人眠不得,月移花影上栏干。chūn sè nǎo rén mián bù dé,yuè yí huā yǐng shàng lán gàn。

试院中

王安石

白发无聊病更侵,移床卧竹向秋阴。bái fā wú liáo bìng gèng qīn,yí chuáng wò zhú xiàng qiū yīn。
朝来雁背西风急,吹折江湖万里心。cháo lái yàn bèi xī fēng jí,chuī zhé jiāng hú wàn lǐ xīn。

试院中

王安石

咫尺淹留可奈何,东西虚共一姮娥。zhǐ chǐ yān liú kě nài hé,dōng xī xū gòng yī héng é。
阶前枣树应摇落,此夜清光得几多。jiē qián zǎo shù yīng yáo luò,cǐ yè qīng guāng dé jǐ duō。

试院中

王安石

青灯照我梦城西,坐上传觞把菊枝。qīng dēng zhào wǒ mèng chéng xī,zuò shàng chuán shāng bǎ jú zhī。
忽忽觉来头更白,隔墙闻语趁朝时。hū hū jué lái tóu gèng bái,gé qiáng wén yǔ chèn cháo shí。

试院中

王安石

萧萧疏雨吹檐角,噎噎暝蛩啼草根。xiāo xiāo shū yǔ chuī yán jiǎo,yē yē míng qióng tí cǎo gēn。
闲却荒庭归未得,一灯明灭照黄昏。xián què huāng tíng guī wèi dé,yī dēng míng miè zhào huáng hūn。

人间

王安石

人间投老事纷纷,才薄何能强致君。rén jiān tóu lǎo shì fēn fēn,cái báo hé néng qiáng zhì jūn。
一马黄尘南陌路,眼中唯见北山云。yī mǎ huáng chén nán mò lù,yǎn zhōng wéi jiàn běi shān yún。

后殿牡丹未开

王安石

红襆未开知婉娩,紫囊犹结想芳菲。hóng fú wèi kāi zhī wǎn miǎn,zǐ náng yóu jié xiǎng fāng fēi。
此花似欲留人住,山鸟无端劝我归。cǐ huā shì yù liú rén zhù,shān niǎo wú duān quàn wǒ guī。

春日

王安石

柴门照水见青苔,春绕花枝漫漫开。chái mén zhào shuǐ jiàn qīng tái,chūn rào huā zhī màn màn kāi。
路远游人行不到,日长啼鸟去还来。lù yuǎn yóu rén xíng bù dào,rì zhǎng tí niǎo qù hái lái。

寄韩持国

王安石

渌绕宫城漫漫流,鹅黄小蝶弄春柔。lù rào gōng chéng màn màn liú,é huáng xiǎo dié nòng chūn róu。
问知公子朝陵去,归得花时却自愁。wèn zhī gōng zi cháo líng qù,guī dé huā shí què zì chóu。

答韩持国

王安石

知公尚忆洛城中,醉里穿花满袖风。zhī gōng shàng yì luò chéng zhōng,zuì lǐ chuān huā mǎn xiù fēng。
花亦有知还有恨,今为红药主人翁。huā yì yǒu zhī hái yǒu hèn,jīn wèi hóng yào zhǔ rén wēng。

出城

王安石

惯作野人多野兴,欲为时用少时材。guàn zuò yě rén duō yě xīng,yù wèi shí yòng shǎo shí cái。
出城偶与沙尘背,转觉溪山入眼来。chū chéng ǒu yǔ shā chén bèi,zhuǎn jué xī shān rù yǎn lái。

涿州

王安石

涿州沙上望桑干,鞍马春风特地寒。zhuō zhōu shā shàng wàng sāng gàn,ān mǎ chūn fēng tè dì hán。
万里如今持汉节,却寻此路使呼韩。wàn lǐ rú jīn chí hàn jié,què xún cǐ lù shǐ hū hán。

出塞

王安石

涿州沙上饮盘桓,看舞《春风小契丹》。zhuō zhōu shā shàng yǐn pán huán,kàn wǔ chūn fēng xiǎo qì dān。
塞雨巧催燕泪落,蒙蒙吹湿汉衣冠。sāi yǔ qiǎo cuī yàn lèi luò,méng méng chuī shī hàn yī guān。

入塞

王安石

荒云凉雨水悠悠,鞍马东西鼓吹休。huāng yún liáng yǔ shuǐ yōu yōu,ān mǎ dōng xī gǔ chuī xiū。
尚有燕人数行泪,回身却望塞南流。shàng yǒu yàn rén shù xíng lèi,huí shēn què wàng sāi nán liú。