古诗词

哭梅圣俞

王安石

诗行于世先春秋,国风变衰始柏舟。shī xíng yú shì xiān chūn qiū,guó fēng biàn shuāi shǐ bǎi zhōu。
文辞感激多所忧,律吕尚可谐鸣球。wén cí gǎn jī duō suǒ yōu,lǜ lǚ shàng kě xié míng qiú。
先王泽竭士已偷,纷纷作者始可羞。xiān wáng zé jié shì yǐ tōu,fēn fēn zuò zhě shǐ kě xiū。
其声与节急以浮,真人当天施再流。qí shēng yǔ jié jí yǐ fú,zhēn rén dāng tiān shī zài liú。
笃生梅公应时求,颂歌文武功业优。dǔ shēng méi gōng yīng shí qiú,sòng gē wén wǔ gōng yè yōu。
经奇纬丽散九州,众皆少锐老则不。jīng qí wěi lì sàn jiǔ zhōu,zhòng jiē shǎo ruì lǎo zé bù。
翁独辛苦不能休,惜无采者人名遒。wēng dú xīn kǔ bù néng xiū,xī wú cǎi zhě rén míng qiú。
贵人怜公青两眸,吹嘘可使高岑楼。guì rén lián gōng qīng liǎng móu,chuī xū kě shǐ gāo cén lóu。
坐令隐约不见收,空能乞钱助饙馏。zuò lìng yǐn yuē bù jiàn shōu,kōng néng qǐ qián zhù fēn liú。
疑此有物司诸幽,栖栖孔孟葬鲁邹。yí cǐ yǒu wù sī zhū yōu,qī qī kǒng mèng zàng lǔ zōu。
后始卓荦称轲丘,圣贤与命相楯矛。hòu shǐ zhuó luò chēng kē qiū,shèng xián yǔ mìng xiāng dùn máo。
势欲强达诚无由,诗人况又多穷愁。shì yù qiáng dá chéng wú yóu,shī rén kuàng yòu duō qióng chóu。
李杜亦不为公侯,公窥穷阨以身投。lǐ dù yì bù wèi gōng hóu,gōng kuī qióng è yǐ shēn tóu。
坎轲坐老当谁尤,吁嗟岂即非善谋。kǎn kē zuò lǎo dāng shuí yóu,xū jiē qǐ jí fēi shàn móu。
虎豹虽死皮终留,飘然载丧下阴沟。hǔ bào suī sǐ pí zhōng liú,piāo rán zài sàng xià yīn gōu。
粉书轴幅悬无旒,高堂万里哀白头。fěn shū zhóu fú xuán wú liú,gāo táng wàn lǐ āi bái tóu。
东望使我商声讴。dōng wàng shǐ wǒ shāng shēng ōu。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

红梨

王安石

红梨无叶庇花身,黄菊分香委路尘。hóng lí wú yè bì huā shēn,huáng jú fēn xiāng wěi lù chén。
岁晚苍官才自保,日高青女尚横陈。suì wǎn cāng guān cái zì bǎo,rì gāo qīng nǚ shàng héng chén。

王安石

依倚秋风气象豪,似欺黄雀在蓬蒿。yī yǐ qiū fēng qì xiàng háo,shì qī huáng què zài péng hāo。
不知羽翼青冥上,腐鼠相随势亦高。bù zhī yǔ yì qīng míng shàng,fǔ shǔ xiāng suí shì yì gāo。

怀元度四首

王安石

秋水才深四五尺,扁舟斗转疾于飞。qiū shuǐ cái shēn sì wǔ chǐ,biǎn zhōu dòu zhuǎn jí yú fēi。
可怜物色阻携手,正是归时君不归。kě lián wù sè zǔ xié shǒu,zhèng shì guī shí jūn bù guī。

怀元度四首

王安石

舍南舍北皆春水,恰似蒲萄初酦醅。shě nán shě běi jiē chūn shuǐ,qià shì pú táo chū pò pēi。
不见秘书心若失,百年多病独登台。bù jiàn mì shū xīn ruò shī,bǎi nián duō bìng dú dēng tái。

怀元度四首

王安石

思君携手安能得,上尽重城更上楼。sī jūn xié shǒu ān néng dé,shàng jǐn zhòng chéng gèng shàng lóu。
时独看云泪横臆,长安不见使人愁。shí dú kàn yún lèi héng yì,zhǎng ān bù jiàn shǐ rén chóu。

招元度

王安石

早知皆是自拘囚,年少因何有旅愁。zǎo zhī jiē shì zì jū qiú,nián shǎo yīn hé yǒu lǚ chóu。
自是不归归便得,陆乘肩舆水乘舟。zì shì bù guī guī biàn dé,lù chéng jiān yú shuǐ chéng zhōu。

示黄吉甫

王安石

三山半落青天外,势比凌歊宋武台。sān shān bàn luò qīng tiān wài,shì bǐ líng xiāo sòng wǔ tái。
尘世难逢开口笑,生前相遇且衔杯。chén shì nán féng kāi kǒu xiào,shēng qián xiāng yù qiě xián bēi。

送张明甫

王安石

觥船一棹百分空,十五年前此会同。gōng chuán yī zhào bǎi fēn kōng,shí wǔ nián qián cǐ huì tóng。
南去北来人自老,桃花依旧笑春风。nán qù běi lái rén zì lǎo,táo huā yī jiù xiào chūn fēng。

赠张轩民赞善

王安石

潮打空城寂寞回,百年多病独登台。cháo dǎ kōng chéng jì mò huí,bǎi nián duō bìng dú dēng tái。
谁人得似张公子,有底忙时不肯来。shuí rén dé shì zhāng gōng zi,yǒu dǐ máng shí bù kěn lái。

望之将行

王安石

江涵秋景雁初飞,沙尾长樯发渐稀。jiāng hán qiū jǐng yàn chū fēi,shā wěi zhǎng qiáng fā jiàn xī。
惆怅无因见范蠡,夕阳长送钓船归。chóu chàng wú yīn jiàn fàn lí,xī yáng zhǎng sòng diào chuán guī。

招叶致远

王安石

山桃野杏两三栽,嫩叶商量细细开。shān táo yě xìng liǎng sān zāi,nèn yè shāng liàng xì xì kāi。
最是一年春好处,明朝有意抱琴来。zuì shì yī nián chūn hǎo chù,míng cháo yǒu yì bào qín lái。

独行

王安石

朱颜日夜不如故,深感杏花相映红。zhū yán rì yè bù rú gù,shēn gǎn xìng huā xiāng yìng hóng。
尽日独行春色里,醉吟谁肯伴衰翁。jǐn rì dú xíng chūn sè lǐ,zuì yín shuí kěn bàn shuāi wēng。

江口

王安石

六朝文物草连空,今古无端入望中。liù cháo wén wù cǎo lián kōng,jīn gǔ wú duān rù wàng zhōng。
江上晚来堪画处,参差烟树五湖东。jiāng shàng wǎn lái kān huà chù,cān chà yān shù wǔ hú dōng。

戏赠湛源

王安石

恰有三百青铜钱,凭君为算小行年。qià yǒu sān bǎi qīng tóng qián,píng jūn wèi suàn xiǎo xíng nián。
坐中亦有江南客,自断此生休问天。zuò zhōng yì yǒu jiāng nán kè,zì duàn cǐ shēng xiū wèn tiān。

与北山道人

王安石

可惜昂藏一丈夫,生来不读半行书。kě xī áng cáng yī zhàng fū,shēng lái bù dú bàn xíng shū。
子云识字终投阁,幸是元无免破除。zi yún shí zì zhōng tóu gé,xìng shì yuán wú miǎn pò chú。