古诗词

和王乐道烘虱

王安石

秋暑汗流如炙輠,敝衣湿蒸尘垢涴。qiū shǔ hàn liú rú zhì guǒ,bì yī shī zhēng chén gòu wò。
施施众虱当此时,择肉甘于虎狼饿。shī shī zhòng shī dāng cǐ shí,zé ròu gān yú hǔ láng è。
咀啮侵肤未云已,爬搔次骨终无那。jǔ niè qīn fū wèi yún yǐ,pá sāo cì gǔ zhōng wú nà。
时时对客辄自扪,千百所除才几个。shí shí duì kè zhé zì mén,qiān bǎi suǒ chú cái jǐ gè。
皮毛得气强复活,爪甲流丹真暂破。pí máo dé qì qiáng fù huó,zhǎo jiǎ liú dān zhēn zàn pò。
未能汤沐取一空,且以火攻令少挫。wèi néng tāng mù qǔ yī kōng,qiě yǐ huǒ gōng lìng shǎo cuò。
踞炉炽炭已不暇,对灶张衣诚未过。jù lú chì tàn yǐ bù xiá,duì zào zhāng yī chéng wèi guò。
飘零乍若蛾赴灯,惊扰端如蚁旋磨。piāo líng zhà ruò é fù dēng,jīng rǎo duān rú yǐ xuán mó。
欲殴百恶死焦灼,肯贷一凶生弃播。yù ōu bǎi è sǐ jiāo zhuó,kěn dài yī xiōng shēng qì bō。
已观细黠无所容,未放老奸终不堕。yǐ guān xì xiá wú suǒ róng,wèi fàng lǎo jiān zhōng bù duò。
然脐郿坞患溢世,焚宝鹿台身易货。rán qí méi wù huàn yì shì,fén bǎo lù tái shēn yì huò。
冢中燎入化秦尸,池上焮随迁莽坐。zhǒng zhōng liáo rù huà qín shī,chí shàng xìn suí qiān mǎng zuò。
彼皆势极就烟埃,况汝命轻侔涕唾。bǐ jiē shì jí jiù yān āi,kuàng rǔ mìng qīng móu tì tuò。
逃藏坏絮尚欲索,埋没死灰谁复课。táo cáng huài xù shàng yù suǒ,mái méi sǐ huī shuí fù kè。
熏心得祸尔莫悔,烂额收功吾可贺。xūn xīn dé huò ěr mò huǐ,làn é shōu gōng wú kě hè。
犹残众虮恨未除,自计宁能久安卧。yóu cán zhòng jǐ hèn wèi chú,zì jì níng néng jiǔ ān wò。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

王安石

江西一节铸黄金,最慰章滨父老心。jiāng xī yī jié zhù huáng jīn,zuì wèi zhāng bīn fù lǎo xīn。
长孺向来真强予,次公今不异重临。zhǎng rú xiàng lái zhēn qiáng yǔ,cì gōng jīn bù yì zhòng lín。
馀风尚有欢谣在,陈迹非无胜事寻。yú fēng shàng yǒu huān yáo zài,chén jì fēi wú shèng shì xún。
豫想新诗能寄我,十年华省故情深。yù xiǎng xīn shī néng jì wǒ,shí nián huá shěng gù qíng shēn。

次韵微之即席

王安石

酿成吴米野油囊,却爱清谈气味长。niàng chéng wú mǐ yě yóu náng,què ài qīng tán qì wèi zhǎng。
闲日有僧来北阜,平时无盗出南塘。xián rì yǒu sēng lái běi fù,píng shí wú dào chū nán táng。
风亭对竹酬孤峭,雪径寻梅认暗香。fēng tíng duì zhú chóu gū qiào,xuě jìng xún méi rèn àn xiāng。
江水中?应未变,一杯终欲就君尝。jiāng shuǐ zhōng líng yīng wèi biàn,yī bēi zhōng yù jiù jūn cháng。

和王微之秋浦望齐山感李太白杜牧之

王安石

齐山置酒菊花开,秋浦闻猿江上哀。qí shān zhì jiǔ jú huā kāi,qiū pǔ wén yuán jiāng shàng āi。
此地流传空笔墨,昔人埋没已蒿莱。cǐ dì liú chuán kōng bǐ mò,xī rén mái méi yǐ hāo lái。
平生志业无高论,末世篇章有逸才。píng shēng zhì yè wú gāo lùn,mò shì piān zhāng yǒu yì cái。
尚得使君驱五马,与寻陈迹久徘徊。shàng dé shǐ jūn qū wǔ mǎ,yǔ xún chén jì jiǔ pái huái。

次韵王微之登高斋

王安石

台殿荒墟辱井堙,豪华不复见临春。tái diàn huāng xū rǔ jǐng yīn,háo huá bù fù jiàn lín chūn。
北山漠漠云垂地,南埭悠悠水映人。běi shān mò mò yún chuí dì,nán dài yōu yōu shuǐ yìng rén。
驰道蔽亏松半死,射场埋没雉多驯。chí dào bì kuī sōng bàn sǐ,shè chǎng mái méi zhì duō xùn。
登高一曲悲亡国,想绕红梁落暗尘。dēng gāo yī qū bēi wáng guó,xiǎng rào hóng liáng luò àn chén。

和微之重感南唐事

王安石

叔宝倾陈衍弊梁,可嗟曾不见兴亡。shū bǎo qīng chén yǎn bì liáng,kě jiē céng bù jiàn xīng wáng。
斋祠父子终身费,酣咏君臣举国荒。zhāi cí fù zi zhōng shēn fèi,hān yǒng jūn chén jǔ guó huāng。
南狩皖山非故地,北师淮水失名王。nán shòu wǎn shān fēi gù dì,běi shī huái shuǐ shī míng wáng。
天移四海归真主,谁诱昏童肯用良。tiān yí sì hǎi guī zhēn zhǔ,shuí yòu hūn tóng kěn yòng liáng。

李君昆弟访别长芦至淮阴追寄

王安石

怒水凭风雪垄高,乱流追我祇鱼舠。nù shuǐ píng fēng xuě lǒng gāo,luàn liú zhuī wǒ qí yú dāo。
忽看淮月临寒食,想映江春听伯劳。hū kàn huái yuè lín hán shí,xiǎng yìng jiāng chūn tīng bó láo。
道义当成麟一角,文章已秃兔千毫。dào yì dāng chéng lín yī jiǎo,wén zhāng yǐ tū tù qiān háo。
后生可畏吾知子,南北何时见两髦。hòu shēng kě wèi wú zhī zi,nán běi hé shí jiàn liǎng máo。

贵州虞部使君访及道旧窃有感恻因成小诗

王安石

韶山秀拔江清写,气象还能出搢绅。sháo shān xiù bá jiāng qīng xiě,qì xiàng hái néng chū jìn shēn。
当我垂髫初识字,看君挥翰独惊人。dāng wǒ chuí tiáo chū shí zì,kàn jūn huī hàn dú jīng rén。
邮签忽报旌麾入,斋閤遥瞻组绶新。yóu qiān hū bào jīng huī rù,zhāi gé yáo zhān zǔ shòu xīn。
握手更谁知往事,同时诸彦略成尘。wò shǒu gèng shuí zhī wǎng shì,tóng shí zhū yàn lüè chéng chén。

冲卿席上得行字

王安石

二年相值喜同声,并辔尘沙眼亦明。èr nián xiāng zhí xǐ tóng shēng,bìng pèi chén shā yǎn yì míng。
新诏各从天上得,残樽同向月边倾。xīn zhào gè cóng tiān shàng dé,cán zūn tóng xiàng yuè biān qīng。
已嗟后会欢难必,更想前官责尚轻。yǐ jiē hòu huì huān nán bì,gèng xiǎng qián guān zé shàng qīng。
黾勉敢忘君所勖,古人忧乐有违行。mǐn miǎn gǎn wàng jūn suǒ xù,gǔ rén yōu lè yǒu wéi xíng。

示董伯懿

王安石

穿桥度堑祇闲行,咏石嘲花亦漫成。chuān qiáo dù qiàn qí xián xíng,yǒng shí cháo huā yì màn chéng。
嚼蜡已能忘世味,画脂那更惜时名。jué là yǐ néng wàng shì wèi,huà zhī nà gèng xī shí míng。
长干里北寒山紫,白下门西野水明。zhǎng gàn lǐ běi hán shān zǐ,bái xià mén xī yě shuǐ míng。
此地一廛须卜筑,故人他日访柴荆。cǐ dì yī chán xū bo zhù,gù rén tā rì fǎng chái jīng。

思王逢原三首(其一)

王安石

布衣阡陌动成群,卓荦高才独见君。bù yī qiān mò dòng chéng qún,zhuó luò gāo cái dú jiàn jūn。
杞梓豫章蟠绝壑,骐驎騕袅跨浮云。qǐ zǐ yù zhāng pán jué hè,qí lín yǎo niǎo kuà fú yún。
行藏已许终身共,生死那知半路分。xíng cáng yǐ xǔ zhōng shēn gòng,shēng sǐ nà zhī bàn lù fēn。
便恐世间无妙质,鼻端从此罢挥斤。biàn kǒng shì jiān wú miào zhì,bí duān cóng cǐ bà huī jīn。

思王逢原三首(其二)

王安石

蓬蒿今日想纷披,冢上秋风又一吹。péng hāo jīn rì xiǎng fēn pī,zhǒng shàng qiū fēng yòu yī chuī。
妙质不为平世得,微言唯有故人知。miào zhì bù wèi píng shì dé,wēi yán wéi yǒu gù rén zhī。
庐山南堕当书案,湓水东来入酒卮。lú shān nán duò dāng shū àn,pén shuǐ dōng lái rù jiǔ zhī。
陈迹可怜随手尽,欲欢无复似当时。chén jì kě lián suí shǒu jǐn,yù huān wú fù shì dāng shí。

思王逢原三首(其三)

王安石

百年相望济时功,岁路何知向此穷。bǎi nián xiāng wàng jì shí gōng,suì lù hé zhī xiàng cǐ qióng。
鹰隼奋飞凰羽短,骐驎埋没马群空。yīng sǔn fèn fēi huáng yǔ duǎn,qí lín mái méi mǎ qún kōng。
中郎旧业无儿付,康子高才有妇同。zhōng láng jiù yè wú ér fù,kāng zi gāo cái yǒu fù tóng。
想见江南原上墓,树枝零落纸钱风。xiǎng jiàn jiāng nán yuán shàng mù,shù zhī líng luò zhǐ qián fēng。

和吴御史临淮感事

王安石

栅锁城扉晓一开,柂牙车轴转成雷。zhà suǒ chéng fēi xiǎo yī kāi,yí yá chē zhóu zhuǎn chéng léi。
黄尘欲碍龟山出,白浪空分汴水来。huáng chén yù ài guī shān chū,bái làng kōng fēn biàn shuǐ lái。
澄观有材邀昧陋,霁云无力报奸回。chéng guān yǒu cái yāo mèi lòu,jì yún wú lì bào jiān huí。
骚人此日追前事,悲气随风动管灰。sāo rén cǐ rì zhuī qián shì,bēi qì suí fēng dòng guǎn huī。

和文淑湓浦见寄

王安石

多难漂零岁月赊,空馀文墨旧生涯。duō nán piāo líng suì yuè shē,kōng yú wén mò jiù shēng yá。
相看楚越常千里,不及朱陈似一家。xiāng kàn chǔ yuè cháng qiān lǐ,bù jí zhū chén shì yī jiā。
发为感伤无翠葆,眼从瞻望有玄花。fā wèi gǎn shāng wú cuì bǎo,yǎn cóng zhān wàng yǒu xuán huā。
唯诗与我宽愁病,报尔何妨赋棣华。wéi shī yǔ wǒ kuān chóu bìng,bào ěr hé fáng fù dì huá。

次韵吴季野再见寄

王安石

衣裘南北弊风尘,志趣卑污已累亲。yī qiú nán běi bì fēng chén,zhì qù bēi wū yǐ lèi qīn。
流俗尚疑身察察,交游方笑党频频。liú sú shàng yí shēn chá chá,jiāo yóu fāng xiào dǎng pín pín。
远同鱼乐思濠上,老使鸥惊耻海滨。yuǎn tóng yú lè sī háo shàng,lǎo shǐ ōu jīng chǐ hǎi bīn。
邂逅得君还恨晚,能明吾意久无人。xiè hòu dé jūn hái hèn wǎn,néng míng wú yì jiǔ wú rén。