古诗词

寄曾子固

王安石

吾少莫与合,爱我君为最。wú shǎo mò yǔ hé,ài wǒ jūn wèi zuì。
君名高山岳,嵑?嵩与泰。jūn míng gāo shān yuè,kě sōng yǔ tài。
低心收憃友,似不让尘?。dī xīn shōu chōng yǒu,shì bù ràng chén。
又如沧江水,不逆沟畎浍。yòu rú cāng jiāng shuǐ,bù nì gōu quǎn huì。
君身揭日月,遇辄破氛霭。jūn shēn jiē rì yuè,yù zhé pò fēn ǎi。
我材特穷空,无用补仓廥。wǒ cái tè qióng kōng,wú yòng bǔ cāng kuài。
谓宜从君久,垢污得洮汰。wèi yí cóng jūn jiǔ,gòu wū dé táo tài。
人生不可必,所愿每颠沛。rén shēng bù kě bì,suǒ yuàn měi diān pèi。
乖离五年馀,牢落千里外。guāi lí wǔ nián yú,láo luò qiān lǐ wài。
投身落俗阱,薄宦自钳釱。tóu shēn luò sú jǐng,báo huàn zì qián dì。
平居每自守,高论从谁丐。píng jū měi zì shǒu,gāo lùn cóng shuí gài。
摇摇西南心,梦想与君会。yáo yáo xī nán xīn,mèng xiǎng yǔ jūn huì。
思君挟奇璞,愿售无良侩。sī jūn xié qí pú,yuàn shòu wú liáng kuài。
穷阎抱幽忧,凶祸费禳禬。qióng yán bào yōu yōu,xiōng huò fèi ráng guì。
州穷吉士少,谁可婿诸妹。zhōu qióng jí shì shǎo,shuí kě xù zhū mèi。
仍闻病连月,医药谁可赖。réng wén bìng lián yuè,yī yào shuí kě lài。
家贫奉养狭,谁与通货贝。jiā pín fèng yǎng xiá,shuí yǔ tōng huò bèi。
诗人刺曹公,贤者荷戈祋。shī rén cì cáo gōng,xián zhě hé gē duì。
奈何遭平时,德泽盛汪濊。nài hé zāo píng shí,dé zé shèng wāng huì。
鸾凤鸣且下,万羽来翙翙。luán fèng míng qiě xià,wàn yǔ lái huì huì。
呦呦林间鹿,争出噬苹藾。yōu yōu lín jiān lù,zhēng chū shì píng lài。
乃令高世士,动辄遭狼狈。nǎi lìng gāo shì shì,dòng zhé zāo láng bèi。
人事既难了,天理尤茫昧。rén shì jì nán le,tiān lǐ yóu máng mèi。
圣贤多如此,自古云无奈。shèng xián duō rú cǐ,zì gǔ yún wú nài。
周人贵妇女,扁鹊名医滞。zhōu rén guì fù nǚ,biǎn què míng yī zhì。
今世无常势,趋舍唯利害。jīn shì wú cháng shì,qū shě wéi lì hài。
而君信斯道,不闵身穷泰。ér jūn xìn sī dào,bù mǐn shēn qióng tài。
弃捐人间乐,濯耳受天籁。qì juān rén jiān lè,zhuó ěr shòu tiān lài。
谅知安肥甘,未肯顾糠糩。liàng zhī ān féi gān,wèi kěn gù kāng kuài。
龙螭虽蟠屈,不慕蛇蝉蜕。lóng chī suī pán qū,bù mù shé chán tuì。
令人重感奋,意勇忘身蕞。lìng rén zhòng gǎn fèn,yì yǒng wàng shēn zuì。
何由日亲灸,病体同砭艾。hé yóu rì qīn jiǔ,bìng tǐ tóng biān ài。
功名未云合,岁月尤须愒。gōng míng wèi yún hé,suì yuè yóu xū kài。
怀思切劘效,中夜泪滂霈。huái sī qiè mó xiào,zhōng yè lèi pāng pèi。
君尝许过我,早晚治车轪。jūn cháng xǔ guò wǒ,zǎo wǎn zhì chē dài。
山溪虽峻恶,高眺发蒙?。shān xī suī jùn è,gāo tiào fā méng pèi。
峰峦碧参差,木树青晻蔼。fēng luán bì cān chà,mù shù qīng àn ǎi。
桐江路尤驶,飞桨下鸣濑。tóng jiāng lù yóu shǐ,fēi jiǎng xià míng lài。
鱼村指暮火,酒舍瞻晨旆。yú cūn zhǐ mù huǒ,jiǔ shě zhān chén pèi。
清醪足消忧,玉鲫行可脍。qīng láo zú xiāo yōu,yù jì xíng kě kuài。
行行愿无留,日夕伫倾盖。xíng xíng yuàn wú liú,rì xī zhù qīng gài。
会将见颜色,不复谋蓍蔡。huì jiāng jiàn yán sè,bù fù móu shī cài。
延陵古君子,议乐耻言郐。yán líng gǔ jūn zi,yì lè chǐ yán kuài。
细事岂足论,故欲论其大。xì shì qǐ zú lùn,gù yù lùn qí dà。
披披发鞬櫜,懔懔见戈锐。pī pī fā jiān gāo,lǐn lǐn jiàn gē ruì。
探深犯严壁,破惑翻强旝。tàn shēn fàn yán bì,pò huò fān qiáng kuài。
离行步荃兰,偶坐阴松桧。lí xíng bù quán lán,ǒu zuò yīn sōng guì。
宵床连衾帱,昼食共粗粝。xiāo chuáng lián qīn chóu,zhòu shí gòng cū lì。
兹欢何时合,清瘦见衣带。zī huān hé shí hé,qīng shòu jiàn yī dài。
作诗寄微诚,诚语无彩绘。zuò shī jì wēi chéng,chéng yǔ wú cǎi huì。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

清凉寺送王彦鲁

王安石

空怀谁与论,梦境偶相值。kōng huái shuí yǔ lùn,mèng jìng ǒu xiāng zhí。
莫将漱流齿,欲挂功名事。mò jiāng shù liú chǐ,yù guà gōng míng shì。

送惠思上人

王安石

黄鹤抚四海,翻然落中州。huáng hè fǔ sì hǎi,fān rán luò zhōng zhōu。
一听笙与镛,低回如有求。yī tīng shēng yǔ yōng,dī huí rú yǒu qiú。
飞鸣阿阁上,好与凤皇游。fēi míng ā gé shàng,hǎo yǔ fèng huáng yóu。
顾怜鲁东门,无事反悲愁。gù lián lǔ dōng mén,wú shì fǎn bēi chóu。
岁晏忽惊矫,问胡不少留。suì yàn hū jīng jiǎo,wèn hú bù shǎo liú。
因知网罗外,犹有稻粱谋。yīn zhī wǎng luó wài,yóu yǒu dào liáng móu。

老景

王安石

老景春可惜,无花可留得。lǎo jǐng chūn kě xī,wú huā kě liú dé。
绕屋褚先生,萧萧何所直。rào wū chǔ xiān shēng,xiāo xiāo hé suǒ zhí。
每嫌柳浑青,追怅李太白。měi xián liǔ hún qīng,zhuī chàng lǐ tài bái。
多谢安石榴,向人红蕊拆。duō xiè ān shí liú,xiàng rén hóng ruǐ chāi。

杂咏八首

王安石

万物余一体,九州余一家。wàn wù yú yī tǐ,jiǔ zhōu yú yī jiā。
秋毫不为小,徼外不为遐。qiū háo bù wèi xiǎo,jiǎo wài bù wèi xiá。
不识寿与夭,不知贫与赊。bù shí shòu yǔ yāo,bù zhī pín yǔ shē。
忘心乃得道,道不去纷华。wàng xīn nǎi dé dào,dào bù qù fēn huá。
近迹以观之,尧舜亦泥沙。jìn jì yǐ guān zhī,yáo shùn yì ní shā。
庄周谓如此,而世以为夸。zhuāng zhōu wèi rú cǐ,ér shì yǐ wèi kuā。

杂咏八首

王安石

神龙豢可致,猛虎扰亦留。shén lóng huàn kě zhì,měng hǔ rǎo yì liú。
变生父子间,上圣不能谋。biàn shēng fù zi jiān,shàng shèng bù néng móu。
常情在欲得,义养或成仇。cháng qíng zài yù dé,yì yǎng huò chéng chóu。
他人恩更轻,患祸信难周。tā rén ēn gèng qīng,huàn huò xìn nán zhōu。

杂咏八首

王安石

古风致逊悌,班白见尊优。gǔ fēng zhì xùn tì,bān bái jiàn zūn yōu。
薄俗谬为恭,独在势权尤。báo sú miù wèi gōng,dú zài shì quán yóu。
伏波迷俯仰,爱礼坐成仇。fú bō mí fǔ yǎng,ài lǐ zuò chéng chóu。
龂龂洙泗间,岂是老者羞。yín yín zhū sì jiān,qǐ shì lǎo zhě xiū。

杂咏八首

王安石

羔豚窘虎豹,鸠雀穷鹰鹯。gāo tún jiǒng hǔ bào,jiū què qióng yīng zhān。
巧者具机弋,鸷猛还拘挛。qiǎo zhě jù jī yì,zhì měng hái jū luán。
论功莫如神,论大莫如天。lùn gōng mò rú shén,lùn dà mò rú tiān。
悲哉区区人,乃欲逃其间。bēi zāi qū qū rén,nǎi yù táo qí jiān。

杂咏八首

王安石

黄雀死弹丸,厥罪在啄粟。huáng què sǐ dàn wán,jué zuì zài zhuó sù。
翠鹄不近人,何为亦穷辱。cuì gǔ bù jìn rén,hé wèi yì qióng rǔ。
材为世所利,高下同僵仆。cái wèi shì suǒ lì,gāo xià tóng jiāng pū。
能逃天地间,蠛蠓无不足。néng táo tiān dì jiān,miè měng wú bù zú。

杂咏八首

王安石

关雎后之淑,棫朴王之明。guān jū hòu zhī shū,yù pǔ wáng zhī míng。
兔罝尚好德,况乃公与卿。tù jū shàng hǎo dé,kuàng nǎi gōng yǔ qīng。
所以彼行苇,敦然遂其生。suǒ yǐ bǐ xíng wěi,dūn rán suì qí shēng。
谁能弦且歌,为我发古声。shuí néng xián qiě gē,wèi wǒ fā gǔ shēng。

杂咏八首

王安石

召公方伯尊,材亦圣人亚。zhào gōng fāng bó zūn,cái yì shèng rén yà。
农时惮烦民,听讼甘棠下。nóng shí dàn fán mín,tīng sòng gān táng xià。
嗟今千室长,已耻问耕稼。jiē jīn qiān shì zhǎng,yǐ chǐ wèn gēng jià。
弹琴高堂上,欲以世为化。dàn qín gāo táng shàng,yù yǐ shì wèi huà。

杂咏八首

王安石

任公蹲海滨,一钓饱千里。rèn gōng dūn hǎi bīn,yī diào bǎo qiān lǐ。
用力已云多,钩缗亦难理。yòng lì yǐ yún duō,gōu mín yì nán lǐ。
巨鱼暖更逃,壮士饥欲死。jù yú nuǎn gèng táo,zhuàng shì jī yù sǐ。
游鯈不可数,空满沧浪水。yóu tiáo bù kě shù,kōng mǎn cāng làng shuǐ。

张良

王安石

留侯美好如妇人,五世相韩韩入秦。liú hóu měi hǎo rú fù rén,wǔ shì xiāng hán hán rù qín。
倾家为主合壮士,博浪沙中击秦帝。qīng jiā wèi zhǔ hé zhuàng shì,bó làng shā zhōng jī qín dì。
脱身下邳世不知,举国大索何能为。tuō shēn xià pī shì bù zhī,jǔ guó dà suǒ hé néng wèi。
素书一卷天与之,谷城黄石非吾师。sù shū yī juǎn tiān yǔ zhī,gǔ chéng huáng shí fēi wú shī。
固陵解鞍聊出口,捕取项羽如婴儿。gù líng jiě ān liáo chū kǒu,bǔ qǔ xiàng yǔ rú yīng ér。
从来四皓招不得,为我立弃商山芝。cóng lái sì hào zhāo bù dé,wèi wǒ lì qì shāng shān zhī。
洛阳贾谊才能薄,扰扰空令绛灌疑。luò yáng jiǎ yì cái néng báo,rǎo rǎo kōng lìng jiàng guàn yí。

司马迁

王安石

孔鸾负文章,不忍留枳棘。kǒng luán fù wén zhāng,bù rěn liú zhǐ jí。
嗟子刀锯间,悠然止而食。jiē zi dāo jù jiān,yōu rán zhǐ ér shí。
成书与后世,愤悱聊自释。chéng shū yǔ hòu shì,fèn fěi liáo zì shì。
领略非一家,高辞殆天得。lǐng lüè fēi yī jiā,gāo cí dài tiān dé。
虽微樊父明,不失孟子直。suī wēi fán fù míng,bù shī mèng zi zhí。
彼欺以自私,岂啻相十百。bǐ qī yǐ zì sī,qǐ chì xiāng shí bǎi。

诸葛武侯

王安石

汉日落西南,中原一星黄。hàn rì luò xī nán,zhōng yuán yī xīng huáng。
群盗伺昏黑,联翩各飞扬。qún dào cì hūn hēi,lián piān gè fēi yáng。
武侯当此时,龙卧独摧藏。wǔ hóu dāng cǐ shí,lóng wò dú cuī cáng。
掉头梁甫吟,羞与众争光。diào tóu liáng fǔ yín,xiū yǔ zhòng zhēng guāng。
邂逅得所从,幅巾起南阳。xiè hòu dé suǒ cóng,fú jīn qǐ nán yáng。
崎岖巴汉间,屡以弱攻强。qí qū bā hàn jiān,lǚ yǐ ruò gōng qiáng。
晖晖若长庚,孤出照一方。huī huī ruò zhǎng gēng,gū chū zhào yī fāng。
势欲起六龙,东回出扶桑。shì yù qǐ liù lóng,dōng huí chū fú sāng。
惜哉沦中路,怨者为悲伤。xī zāi lún zhōng lù,yuàn zhě wèi bēi shāng。
竖子祖馀策,犹能走强梁。shù zi zǔ yú cè,yóu néng zǒu qiáng liáng。

读墨

王安石

谁为尧舜徒,孔子而已矣。shuí wèi yáo shùn tú,kǒng zi ér yǐ yǐ。
人皆是尧舜,未必知孔子。rén jiē shì yáo shùn,wèi bì zhī kǒng zi。
伯夷不辱身,柳下援而止。bó yí bù rǔ shēn,liǔ xià yuán ér zhǐ。
孔子尚有言,我则异于是。kǒng zi shàng yǒu yán,wǒ zé yì yú shì。
兼爱为无父,排斥固其理。jiān ài wèi wú fù,pái chì gù qí lǐ。
孔墨必相用,自古宁有此。kǒng mò bì xiāng yòng,zì gǔ níng yǒu cǐ。
退之嘲鲁连,顾未知之耳。tuì zhī cháo lǔ lián,gù wèi zhī zhī ěr。
如何蔽于斯,独有见于彼。rú hé bì yú sī,dú yǒu jiàn yú bǐ。
凡人工自私,翟也信奇伟。fán rén gōng zì sī,dí yě xìn qí wěi。
惜乎不见正,遂与中庸诡。xī hū bù jiàn zhèng,suì yǔ zhōng yōng guǐ。
退之醇孟轲,而驳荀杨氏。tuì zhī chún mèng kē,ér bó xún yáng shì。
至其趣舍间,亦又蔽于己。zhì qí qù shě jiān,yì yòu bì yú jǐ。
化而不自知,此语孰云俚。huà ér bù zì zhī,cǐ yǔ shú yún lǐ。
咏言以自警,吾诗非好诋。yǒng yán yǐ zì jǐng,wú shī fēi hǎo dǐ。