古诗词

一壶歌五首

陆游

其一
悠悠日月没根株,常在人间醉一壶。yōu yōu rì yuè méi gēn zhū,cháng zài rén jiān zuì yī hú。
倾倒欲空还潋滟,不曾教化不曾沽。qīng dào yù kōng hái liàn yàn,bù céng jiào huà bù céng gū。
其二
先生醉后即高歌,千古英雄奈我何?xiān shēng zuì hòu jí gāo gē,qiān gǔ yīng xióng nài wǒ hé?
花底一壶天所破,不曾饮尽不曾多。huā dǐ yī hú tiān suǒ pò,bù céng yǐn jǐn bù céng duō。
其三
自从轩昊到隋唐,几见中原作战场!zì cóng xuān hào dào suí táng,jǐ jiàn zhōng yuán zuò zhàn chǎng!
三十万年如电掣,不曾记得不曾忘。sān shí wàn nián rú diàn chè,bù céng jì dé bù céng wàng。
其四
耻从岳牧立尧庭,况见商周战血腥。chǐ cóng yuè mù lì yáo tíng,kuàng jiàn shāng zhōu zhàn xuè xīng。
携得一壶闲处饮,不曾苦醉不曾醒。xié dé yī hú xián chù yǐn,bù céng kǔ zuì bù céng xǐng。
其五
长安市上醉春风,乱插繁花满帽红。zhǎng ān shì shàng zuì chūn fēng,luàn chā fán huā mǎn mào hóng。
看尽人间兴废事,不曾富贵不曾穷。kàn jǐn rén jiān xīng fèi shì,bù céng fù guì bù céng qióng。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

半丈红盛开

陆游

满酌吴中清若空,共赏池边半丈红。mǎn zhuó wú zhōng qīng ruò kōng,gòng shǎng chí biān bàn zhàng hóng。
老子通神谁得似,短筇到处即春风。lǎo zi tōng shén shuí dé shì,duǎn qióng dào chù jí chūn fēng。

感事四首

陆游

鸡犬相闻三万里,迁都岂不有关中。jī quǎn xiāng wén sān wàn lǐ,qiān dōu qǐ bù yǒu guān zhōng。
广陵南幸雄图尽,泪眼山河夕照红。guǎng líng nán xìng xióng tú jǐn,lèi yǎn shān hé xī zhào hóng。

感事四首

陆游

堂堂韩岳两骁将,驾驭可使复中原。táng táng hán yuè liǎng xiāo jiāng,jià yù kě shǐ fù zhōng yuán。
庙谋尚出王导下,顾用金陵为北门。miào móu shàng chū wáng dǎo xià,gù yòng jīn líng wèi běi mén。

感事四首

陆游

渭上昼昏吹战尘,横戈慷慨欲忘身。wèi shàng zhòu hūn chuī zhàn chén,héng gē kāng kǎi yù wàng shēn。
东归却作渔村老,自误青春不怨人。dōng guī què zuò yú cūn lǎo,zì wù qīng chūn bù yuàn rén。

感事四首

陆游

扪虱当时颇自奇,功名远付十年期。mén shī dāng shí pǒ zì qí,gōng míng yuǎn fù shí nián qī。
酒浇不下胸中恨,吐向青天未必知。jiǔ jiāo bù xià xiōng zhōng hèn,tǔ xiàng qīng tiān wèi bì zhī。

忆天彭牡丹之盛有感

陆游

常记彭州送牡丹,祥云径尺照金盘。cháng jì péng zhōu sòng mǔ dān,xiáng yún jìng chǐ zhào jīn pán。
岂知身老农桑野,一朵妖红梦里看。qǐ zhī shēn lǎo nóng sāng yě,yī duǒ yāo hóng mèng lǐ kàn。

急雨

陆游

急雨清风发土香,灵台如受宝犀凉。jí yǔ qīng fēng fā tǔ xiāng,líng tái rú shòu bǎo xī liáng。
华胥一枕蘧然觉,却听蝉声送夕阳。huá xū yī zhěn qú rán jué,què tīng chán shēng sòng xī yáng。

枕上闻布谷声

陆游

老去惟思日月迟,更堪青鬓总成丝。lǎo qù wéi sī rì yuè chí,gèng kān qīng bìn zǒng chéng sī。
无端催取流年去,最恨溪头布谷儿。wú duān cuī qǔ liú nián qù,zuì hèn xī tóu bù gǔ ér。

上方铦老求宿芦诗宿芦盖所寓室名以其似渔舟也

陆游

一曲亭前水接天,放翁短棹弄风烟。yī qū tíng qián shuǐ jiē tiān,fàng wēng duǎn zhào nòng fēng yān。
宿芦纵有江湖趣,犹是人间赝钓船。sù lú zòng yǒu jiāng hú qù,yóu shì rén jiān yàn diào chuán。

题韩运盐竹隐堂绝句三首

陆游

邺下王孙今胜流,相逢三伏凛生秋。yè xià wáng sūn jīn shèng liú,xiāng féng sān fú lǐn shēng qiū。
未尝一日可无竹,似是前身王子猷。wèi cháng yī rì kě wú zhú,shì shì qián shēn wáng zi yóu。

题韩运盐竹隐堂绝句三首

陆游

尘埃车马日骎骎,谁解从君一散襟。chén āi chē mǎ rì qīn qīn,shuí jiě cóng jūn yī sàn jīn。
待我清秋有闲日,抱琴来写万龙吟。dài wǒ qīng qiū yǒu xián rì,bào qín lái xiě wàn lóng yín。

题韩运盐竹隐堂绝句三首

陆游

静处知君解策勋,炉香袅袅起微云。jìng chù zhī jūn jiě cè xūn,lú xiāng niǎo niǎo qǐ wēi yún。
岸巾不住寻青士,攲枕还应对墨君。àn jīn bù zhù xún qīng shì,qī zhěn hái yīng duì mò jūn。

新菊二首

陆游

已过重阳十日期,菊丛初破两三枝。yǐ guò zhòng yáng shí rì qī,jú cóng chū pò liǎng sān zhī。
自怜短鬓萧萧白,不似黄花驿里时。zì lián duǎn bìn xiāo xiāo bái,bù shì huáng huā yì lǐ shí。

新菊二首

陆游

老去流年不耐催,微霜又见菊花开。lǎo qù liú nián bù nài cuī,wēi shuāng yòu jiàn jú huā kāi。
莫言冷落西风晚,也有飞飞小蝶来。mò yán lěng luò xī fēng wǎn,yě yǒu fēi fēi xiǎo dié lái。

北园杂咏十首

陆游

西村林外起炊烟,南浦桥边系钓船。xī cūn lín wài qǐ chuī yān,nán pǔ qiáo biān xì diào chuán。
乐岁家家俱自得,桃源未必是神仙。lè suì jiā jiā jù zì dé,táo yuán wèi bì shì shén xiān。