古诗词

念奴娇·其二七夕

刘过

并肩楼上,小阑干、犹记年时凭处。bìng jiān lóu shàng,xiǎo lán gàn yóu jì nián shí píng chù。
百岁光阴弹指过,消得几番寒暑。bǎi suì guāng yīn dàn zhǐ guò,xiāo dé jǐ fān hán shǔ。
鹊去桥空,燕飞钗在,不见穿针女。què qù qiáo kōng,yàn fēi chāi zài,bù jiàn chuān zhēn nǚ。
老怀凄断,夜凉知共谁诉。lǎo huái qī duàn,yè liáng zhī gòng shuí sù。
不管天上人间,秋期月影,两处相思苦。bù guǎn tiān shàng rén jiān,qiū qī yuè yǐng,liǎng chù xiāng sī kǔ。
闲揭纱窗人未寝,泪眼不曾晴雨。xián jiē shā chuāng rén wèi qǐn,lèi yǎn bù céng qíng yǔ。
花落莲汀,叶喧梧井,孤雁应为侣。huā luò lián tīng,yè xuān wú jǐng,gū yàn yīng wèi lǚ。
浩歌而已,一杯长记时序。hào gē ér yǐ,yī bēi zhǎng jì shí xù。
刘过

刘过

刘过(1154~1206)南宋文学家,字改之,号龙洲道人。吉州太和(今江西泰和县)人,长于庐陵(今江西吉安),去世于江苏昆山,今其墓尚在。四次应举不中,流落江湖间,布衣终身。曾为陆游、辛弃疾所赏,亦与陈亮、岳珂友善。词风与辛弃疾相近,抒发抗金抱负狂逸俊致,与刘克庄、刘辰翁享有“辛派三刘”之誉,又与刘仙伦合称为“庐陵二布衣”。有《龙洲集》、《龙洲词》。 刘过的作品>>

猜您喜欢

呈辛稼轩

刘过

书生不愿黄金印,十万提兵去战场。shū shēng bù yuàn huáng jīn yìn,shí wàn tí bīng qù zhàn chǎng。
只欲稼轩一题品,春风侯骨死犹香。zhǐ yù jià xuān yī tí pǐn,chūn fēng hóu gǔ sǐ yóu xiāng。

投诚斋

刘过

省斋去国艮斋老,不独宣尼叹乏才。shěng zhāi qù guó gěn zhāi lǎo,bù dú xuān ní tàn fá cái。
试数诸公有名者,庐陵那得两诚斋。shì shù zhū gōng yǒu míng zhě,lú líng nà dé liǎng chéng zhāi。

投诚斋

刘过

蓬莱东观是亨衢,经国文章要钜儒。péng lái dōng guān shì hēng qú,jīng guó wén zhāng yào jù rú。
顿著五花犹不判,却于注易下工夫。dùn zhù wǔ huā yóu bù pàn,què yú zhù yì xià gōng fū。

投诚斋

刘过

画戟门边春昼长,鼎新模范宿淮阳。huà jǐ mén biān chūn zhòu zhǎng,dǐng xīn mó fàn sù huái yáng。
吏人傒眼报公事,一瓣浓薰班马香。lì rén xī yǎn bào gōng shì,yī bàn nóng xūn bān mǎ xiāng。

投诚斋

刘过

智愚上下尔自异,尺寸不差公短长。zhì yú shàng xià ěr zì yì,chǐ cùn bù chà gōng duǎn zhǎng。
毕竟昌黎仍旧好,何曾人说段文昌。bì jìng chāng lí réng jiù hǎo,hé céng rén shuō duàn wén chāng。

投诚斋

刘过

绫衾厌入承明直,却把一麾江上来。líng qīn yàn rù chéng míng zhí,què bǎ yī huī jiāng shàng lái。
云气隔天迷望眼,不堪花落几宫槐。yún qì gé tiān mí wàng yǎn,bù kān huā luò jǐ gōng huái。

投诚斋

刘过

夫子声名号浙西,作成文士欲何为。fū zi shēng míng hào zhè xī,zuò chéng wén shì yù hé wèi。
达人胸次元无翳,芥子须弥我独知。dá rén xiōng cì yuán wú yì,jiè zi xū mí wǒ dú zhī。

投诚斋

刘过

初政寰区望太平,黎民乐业喜更生。chū zhèng huán qū wàng tài píng,lí mín lè yè xǐ gèng shēng。
裴公用舍无轻重,天下从兹有重轻。péi gōng yòng shě wú qīng zhòng,tiān xià cóng zī yǒu zhòng qīng。

上吴居父

刘过

时平无事清吟好,卫霍贪功未足奇。shí píng wú shì qīng yín hǎo,wèi huò tān gōng wèi zú qí。
争似一篇人脍炙,四方传诵卧龙诗。zhēng shì yī piān rén kuài zhì,sì fāng chuán sòng wò lóng shī。

上吴居父

刘过

庙堂陶铸人才尽,流落江淮老病身。miào táng táo zhù rén cái jǐn,liú luò jiāng huái lǎo bìng shēn。
尚踏槐花随举子,不知邓禹是何人。shàng tà huái huā suí jǔ zi,bù zhī dèng yǔ shì hé rén。

呈王山父

刘过

疏烟淡淡树重重,略得西南有路通。shū yān dàn dàn shù zhòng zhòng,lüè dé xī nán yǒu lù tōng。
钟板不鸣山寺静,闭门人在月明中。zhōng bǎn bù míng shān sì jìng,bì mén rén zài yuè míng zhōng。

呈王山父

刘过

办得茅庐我便归,玉堂何处有梅枝。bàn dé máo lú wǒ biàn guī,yù táng hé chù yǒu méi zhī。
岁寒老树虽荒寂,会有腊残春到时。suì hán lǎo shù suī huāng jì,huì yǒu là cán chūn dào shí。

和危府教

刘过

先生场屋文之虎,气慑狐狸自不知。xiān shēng chǎng wū wén zhī hǔ,qì shè hú lí zì bù zhī。
老去莫嫌官尚冷,灞桥风月要新诗。lǎo qù mò xián guān shàng lěng,bà qiáo fēng yuè yào xīn shī。

和危府教

刘过

天上群仙台望居,芹宫未是辱泥途。tiān shàng qún xiān tái wàng jū,qín gōng wèi shì rǔ ní tú。
莫邪变化须臾事,一点一镕金在炉。mò xié biàn huà xū yú shì,yī diǎn yī róng jīn zài lú。

和危府教

刘过

行脚诸方履历深,似禅和子寄丛林。xíng jiǎo zhū fāng lǚ lì shēn,shì chán hé zi jì cóng lín。
试拈朝报一转语,以道观之无损心。shì niān cháo bào yī zhuǎn yǔ,yǐ dào guān zhī wú sǔn xīn。