古诗词

无咎兄

陆游

城楼画角吹晚晴,梅花堕地草欲生。chéng lóu huà jiǎo chuī wǎn qíng,méi huā duò dì cǎo yù shēng。
绮盘翠杓春满眼,我胡不乐君将行。qǐ pán cuì biāo chūn mǎn yǎn,wǒ hú bù lè jūn jiāng xíng。
君归吾党共增气,往往怪我衰涕横。jūn guī wú dǎng gòng zēng qì,wǎng wǎng guài wǒ shuāi tì héng。
我来江干旧交少,见君不啻河之清。wǒ lái jiāng gàn jiù jiāo shǎo,jiàn jūn bù chì hé zhī qīng。
北风共爱地炉暖,西日同赏油窗明。běi fēng gòng ài dì lú nuǎn,xī rì tóng shǎng yóu chuāng míng。
微吟剧醉不知倦,坐阅汉腊逾周正。wēi yín jù zuì bù zhī juàn,zuò yuè hàn là yú zhōu zhèng。
君文雄丽擅一世,凛凛武库藏五兵。jūn wén xióng lì shàn yī shì,lǐn lǐn wǔ kù cáng wǔ bīng。
酸寒如我每自笑,顾辱刻画为虚声。suān hán rú wǒ měi zì xiào,gù rǔ kè huà wèi xū shēng。
乃知好士如好色,遇合不必皆倾城。nǎi zhī hǎo shì rú hǎo sè,yù hé bù bì jiē qīng chéng。
君方与世作水镜,如此过许人将惊。jūn fāng yǔ shì zuò shuǐ jìng,rú cǐ guò xǔ rén jiāng jīng。
千金敝帚有定价,周玉郑鼠难强名。qiān jīn bì zhǒu yǒu dìng jià,zhōu yù zhèng shǔ nán qiáng míng。
失言议罚不可缓,敬白府主浮金觥。shī yán yì fá bù kě huǎn,jìng bái fǔ zhǔ fú jīn gōng。
君看失脚落尘土,岂复毫发馀诗情。jūn kàn shī jiǎo luò chén tǔ,qǐ fù háo fā yú shī qíng。
自伤但似路旁堠,雨剥风摧供送迎。zì shāng dàn shì lù páng hòu,yǔ bō fēng cuī gōng sòng yíng。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

樵夫

陆游

酸涩涧边果,青红岩际花。suān sè jiàn biān guǒ,qīng hóng yán jì huā。
贪随狙狖去,风雨未还家。tān suí jū yòu qù,fēng yǔ wèi hái jiā。

诗一首

陆游

上重支三枕,趺寒踏两裘。shàng zhòng zhī sān zhěn,fū hán tà liǎng qiú。
悠悠煎药水,常照夜深愁。yōu yōu jiān yào shuǐ,cháng zhào yè shēn chóu。

郭氏山林十六咏清旷亭

陆游

胜游谢车马,从此始青鞋。shèng yóu xiè chē mǎ,cóng cǐ shǐ qīng xié。
俗士洗褊心,达人增旷怀。sú shì xǐ biǎn xīn,dá rén zēng kuàng huái。

郭氏山林十六咏清旷亭

陆游

小山有桂枝,名自骚人传。xiǎo shān yǒu guì zhī,míng zì sāo rén chuán。
我欲辨其族,衰病空慨然。wǒ yù biàn qí zú,shuāi bìng kōng kǎi rán。

郭氏山林十六咏清旷亭

陆游

我昔溯三峡,仰天如匹练。wǒ xī sù sān xiá,yǎng tiān rú pǐ liàn。
安得中天月,正用此时见。ān dé zhōng tiān yuè,zhèng yòng cǐ shí jiàn。

郭氏山林十六咏清旷亭

陆游

山中一枰棋,尘世底事无。shān zhōng yī píng qí,chén shì dǐ shì wú。
若复计胜负,与彼亦何殊。ruò fù jì shèng fù,yǔ bǐ yì hé shū。

郭氏山林十六咏清旷亭

陆游

种梧待凤雏,此计乃可笑。zhǒng wú dài fèng chú,cǐ jì nǎi kě xiào。
不如看月堕,与子舒清啸。bù rú kàn yuè duò,yǔ zi shū qīng xiào。

郭氏山林十六咏清旷亭

陆游

我诵明逸诗,豹林不可到。wǒ sòng míng yì shī,bào lín bù kě dào。
斯山幸不远,何日攲纱帽。sī shān xìng bù yuǎn,hé rì qī shā mào。

郭氏山林十六咏清旷亭

陆游

白云如高人,择友尚傲世。bái yún rú gāo rén,zé yǒu shàng ào shì。
朱门客三千,一点不可致。zhū mén kè sān qiān,yī diǎn bù kě zhì。

郭氏山林十六咏清旷亭

陆游

吾庐在目中,日可理轻策。wú lú zài mù zhōng,rì kě lǐ qīng cè。
乃知壶中天,端胜缩地脉。nǎi zhī hú zhōng tiān,duān shèng suō dì mài。

郭氏山林十六咏清旷亭

陆游

酌泉咽冰玉,肺腑生惨凛。zhuó quán yàn bīng yù,fèi fǔ shēng cǎn lǐn。
老夫桑苎家,颇欲续水品。lǎo fū sāng zhù jiā,pǒ yù xù shuǐ pǐn。

郭氏山林十六咏清旷亭

陆游

摘玉毁珠玑,蒙庄有深旨。zhāi yù huǐ zhū jī,méng zhuāng yǒu shēn zhǐ。
向郭不能传,千载付吾子。xiàng guō bù néng chuán,qiān zài fù wú zi。

郭氏山林十六咏清旷亭

陆游

我昔游青城,六月对雪山。wǒ xī yóu qīng chéng,liù yuè duì xuě shān。
吴蜀渺万里,安得在此间。wú shǔ miǎo wàn lǐ,ān dé zài cǐ jiān。

郭氏山林十六咏清旷亭

陆游

群仙停鹤驭,玉佩摇空山。qún xiān tíng hè yù,yù pèi yáo kōng shān。
金丹定分子,往缀通明班。jīn dān dìng fēn zi,wǎng zhuì tōng míng bān。

郭氏山林十六咏清旷亭

陆游

苍崖韫白璧,欲上渺无路。cāng yá yùn bái bì,yù shàng miǎo wú lù。
但照太史占,虹气贯宝婺。dàn zhào tài shǐ zhàn,hóng qì guàn bǎo wù。