古诗词

九月一日夜读诗稿有感走笔作歌

陆游

我昔学诗未有得,残馀未免从人乞。wǒ xī xué shī wèi yǒu dé,cán yú wèi miǎn cóng rén qǐ。
力孱气馁心自知,妄取虚名有惭色。lì càn qì něi xīn zì zhī,wàng qǔ xū míng yǒu cán sè。
四十从戎驻南郑,酣宴军中夜连日。sì shí cóng róng zhù nán zhèng,hān yàn jūn zhōng yè lián rì。
打毬筑场一千步,阅马列厩三万疋。dǎ qiú zhù chǎng yī qiān bù,yuè mǎ liè jiù sān wàn pǐ。
华灯纵博声满楼,宝钗艳舞光照席。huá dēng zòng bó shēng mǎn lóu,bǎo chāi yàn wǔ guāng zhào xí。
琵琶弦急冰雹乱,羯鼓手匀风雨疾。pí pá xián jí bīng báo luàn,jié gǔ shǒu yún fēng yǔ jí。
诗家三昧忽见前,屈贾在眼元历历。shī jiā sān mèi hū jiàn qián,qū jiǎ zài yǎn yuán lì lì。
天机云锦用在我,剪裁妙处非刀尺。tiān jī yún jǐn yòng zài wǒ,jiǎn cái miào chù fēi dāo chǐ。
世间才杰固不乏,秋毫未合天地隔。shì jiān cái jié gù bù fá,qiū háo wèi hé tiān dì gé。
放翁老死何足论,广陵散绝还堪惜。fàng wēng lǎo sǐ hé zú lùn,guǎng líng sàn jué hái kān xī。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

奉祠

陆游

明窗松石供琴荐,小鼎山泉煮药苗。míng chuāng sōng shí gōng qín jiàn,xiǎo dǐng shān quán zhǔ yào miáo。
乞得奉祠还自愧,犹将名姓到中朝。qǐ dé fèng cí hái zì kuì,yóu jiāng míng xìng dào zhōng cháo。

松下纵笔四首

陆游

自扫松阴寄醉眠,龙吟虎啸满霜天。zì sǎo sōng yīn jì zuì mián,lóng yín hǔ xiào mǎn shuāng tiān。
却思初到人间世,似是唐尧丙子年。què sī chū dào rén jiān shì,shì shì táng yáo bǐng zi nián。

松下纵笔四首

陆游

老不能闲莫笑予,五千言岂世间书。lǎo bù néng xián mò xiào yǔ,wǔ qiān yán qǐ shì jiān shū。
青松折取当麈尾,为子试谈天地初。qīng sōng zhé qǔ dāng zhǔ wěi,wèi zi shì tán tiān dì chū。

松下纵笔四首

陆游

种玉餐芝术不传,金丹下手更茫然。zhǒng yù cān zhī shù bù chuán,jīn dān xià shǒu gèng máng rán。
陶公妙诀吾曾受,但听松风自得仙。táo gōng miào jué wú céng shòu,dàn tīng sōng fēng zì dé xiān。

松下纵笔四首

陆游

髯龙夭矫欲飞去,百尺苍藤罗络之。rán lóng yāo jiǎo yù fēi qù,bǎi chǐ cāng téng luó luò zhī。
应笑此翁才不进,故将老气起吾诗。yīng xiào cǐ wēng cái bù jìn,gù jiāng lǎo qì qǐ wú shī。

示元礼

陆游

燕居侍立出扶行,见汝成童我眼明。yàn jū shì lì chū fú xíng,jiàn rǔ chéng tóng wǒ yǎn míng。
但使乡闾称善士,布衣未必愧公卿。dàn shǐ xiāng lǘ chēng shàn shì,bù yī wèi bì kuì gōng qīng。

题四仙像四首梅福

陆游

反虏鲸鲵世共雠,汉公勋业过伊周。fǎn lǔ jīng ní shì gòng chóu,hàn gōng xūn yè guò yī zhōu。
市门洒泪尘埃里,谁与朝廷植委裘。shì mén sǎ lèi chén āi lǐ,shuí yǔ cháo tíng zhí wěi qiú。

题四仙像四首梅福

陆游

世上年光东逝波,咸阳铜狄几摩挲。shì shàng nián guāng dōng shì bō,xián yáng tóng dí jǐ mó sā。
神仙不死成何事,只向秋风感慨多。shén xiān bù sǐ chéng hé shì,zhǐ xiàng qiū fēng gǎn kǎi duō。

题四仙像四首梅福

陆游

曾看四岳荐虞鳏,阅岁三千一瞬间。céng kàn sì yuè jiàn yú guān,yuè suì sān qiān yī shùn jiān。
归卧青山孤绝处,白驴常伴白云闲。guī wò qīng shān gū jué chù,bái lǘ cháng bàn bái yún xián。

题四仙像四首梅福

陆游

莲花峰下张超谷,此老何曾有死生。lián huā fēng xià zhāng chāo gǔ,cǐ lǎo hé céng yǒu sǐ shēng。
闻道清风明月夜,至今鼻息乱松声。wén dào qīng fēng míng yuè yè,zhì jīn bí xī luàn sōng shēng。

示子聿

陆游

我钻故纸似痴蝇,汝复孳孳不少惩。wǒ zuān gù zhǐ shì chī yíng,rǔ fù zī zī bù shǎo chéng。
父子更兼师友分,夜深常共短檠灯。fù zi gèng jiān shī yǒu fēn,yè shēn cháng gòng duǎn qíng dēng。

梦与数客剧饮或请赋诗予已大醉纵笔书一绝觉而录之

陆游

高谈雄辩凭陵酒,豪竹哀丝蹴蹋春。gāo tán xióng biàn píng líng jiǔ,háo zhú āi sī cù tà chūn。
占断名园排日醉,不教虚作太平人。zhàn duàn míng yuán pái rì zuì,bù jiào xū zuò tài píng rén。

落梅二首

陆游

雪虐风饕愈凛然,花中气节最高坚。xuě nüè fēng tāo yù lǐn rán,huā zhōng qì jié zuì gāo jiān。
过时自合飘零去,耻向东君更乞怜。guò shí zì hé piāo líng qù,chǐ xiàng dōng jūn gèng qǐ lián。

落梅二首

陆游

醉折残梅一两枝,不妨桃李自逢时。zuì zhé cán méi yī liǎng zhī,bù fáng táo lǐ zì féng shí。
向来冰雪严凝地,力斡春回竟是谁。xiàng lái bīng xuě yán níng dì,lì wò chūn huí jìng shì shuí。

癸丑正月二日二首

陆游

朱颜不老画中人,绿酒追欢梦里身。zhū yán bù lǎo huà zhōng rén,lǜ jiǔ zhuī huān mèng lǐ shēn。
堪笑三山衰病叟,闭门寂寂过新春。kān xiào sān shān shuāi bìng sǒu,bì mén jì jì guò xīn chūn。