古诗词

送子龙赴吉州掾

陆游

我老汝远行,知汝非得已。wǒ lǎo rǔ yuǎn xíng,zhī rǔ fēi dé yǐ。
驾言当送汝,挥涕不能止。jià yán dāng sòng rǔ,huī tì bù néng zhǐ。
人谁乐离别,坐贫至于此。rén shuí lè lí bié,zuò pín zhì yú cǐ。
汝行犯胥涛,次第过彭蠡。rǔ xíng fàn xū tāo,cì dì guò péng lí。
波横吞舟鱼,林啸独脚鬼。bō héng tūn zhōu yú,lín xiào dú jiǎo guǐ。
野饭何店炊,孤棹何岸舣。yě fàn hé diàn chuī,gū zhào hé àn yǐ。
判司比唐时,犹幸免笞棰。pàn sī bǐ táng shí,yóu xìng miǎn chī chuí。
庭参亦何辱,负职乃可耻。tíng cān yì hé rǔ,fù zhí nǎi kě chǐ。
汝为吉州吏,但饮吉州水。rǔ wèi jí zhōu lì,dàn yǐn jí zhōu shuǐ。
一钱亦分明,谁能肆谗毁。yī qián yì fēn míng,shuí néng sì chán huǐ。
聚俸嫁阿惜,择士教元礼。jù fèng jià ā xī,zé shì jiào yuán lǐ。
我食可自营,勿用念甘旨。wǒ shí kě zì yíng,wù yòng niàn gān zhǐ。
衣穿听露肘,履破从见指。yī chuān tīng lù zhǒu,lǚ pò cóng jiàn zhǐ。
出门虽被嘲,归舍却睡美。chū mén suī bèi cháo,guī shě què shuì měi。
益公名位重,凛若乔岳峙。yì gōng míng wèi zhòng,lǐn ruò qiáo yuè zhì。
汝以通家故,或许望燕几。rǔ yǐ tōng jiā gù,huò xǔ wàng yàn jǐ。
得见已足荣,切勿有所启。dé jiàn yǐ zú róng,qiè wù yǒu suǒ qǐ。
又若杨诚斋,清介世莫比。yòu ruò yáng chéng zhāi,qīng jiè shì mò bǐ。
一闻俗人言,三日归洗耳。yī wén sú rén yán,sān rì guī xǐ ěr。
汝但问起居,馀事勿挂齿。rǔ dàn wèn qǐ jū,yú shì wù guà chǐ。
希周有世好,敬叔乃乡里。xī zhōu yǒu shì hǎo,jìng shū nǎi xiāng lǐ。
岂惟能文辞,实亦坚操履。qǐ wéi néng wén cí,shí yì jiān cāo lǚ。
相从勉讲学,事业在积累。xiāng cóng miǎn jiǎng xué,shì yè zài jī lèi。
仁义本何常,蹈之则君子。rén yì běn hé cháng,dǎo zhī zé jūn zi。
汝去三年归,我傥未即死。rǔ qù sān nián guī,wǒ tǎng wèi jí sǐ。
江中有鲤鱼,频寄书一纸。jiāng zhōng yǒu lǐ yú,pín jì shū yī zhǐ。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

泛舟

陆游

女墙齾齾带斜晖,短棹还从剡曲归。nǚ qiáng yà yà dài xié huī,duǎn zhào hái cóng shàn qū guī。
木叶经霜浑欲尽,人家近水自相依。mù yè jīng shuāng hún yù jǐn,rén jiā jìn shuǐ zì xiāng yī。
逢迎俗客言多忤,颠沛穷途计易非。féng yíng sú kè yán duō wǔ,diān pèi qióng tú jì yì fēi。
雪里闭门殊不恶,故貂虽弊胜无衣。xuě lǐ bì mén shū bù è,gù diāo suī bì shèng wú yī。

夜闻大风感怀赋吴体

陆游

故都宫阙污膻腥,原野久稽陈大刑。gù dōu gōng quē wū shān xīng,yuán yě jiǔ jī chén dà xíng。
未须校尉戍西域,先要将军空朔庭。wèi xū xiào wèi shù xī yù,xiān yào jiāng jūn kōng shuò tíng。
意言挥戈可退日,身乃读书方聚萤。yì yán huī gē kě tuì rì,shēn nǎi dú shū fāng jù yíng。
病起窗前发如雪,夜闻风声孤涕零。bìng qǐ chuāng qián fā rú xuě,yè wén fēng shēng gū tì líng。

有感二首

陆游

书生事业绝堪悲,横得虚名毁亦随。shū shēng shì yè jué kān bēi,héng dé xū míng huǐ yì suí。
怖惧几成床下伏,艰难何啻剑头炊。bù jù jǐ chéng chuáng xià fú,jiān nán hé chì jiàn tóu chuī。
贷监河粟元知误,乞尉迟钱更觉痴。dài jiān hé sù yuán zhī wù,qǐ wèi chí qián gèng jué chī。
已卜一庵鹅鼻谷,可无芝术疗朝饥。yǐ bo yī ān é bí gǔ,kě wú zhī shù liáo cháo jī。

有感二首

陆游

读遍名山万卷藏,残年肯受俗低昂。dú biàn míng shān wàn juǎn cáng,cán nián kěn shòu sú dī áng。
正须啸咏风涛上,未至悲辛酒䏑旁。zhèng xū xiào yǒng fēng tāo shàng,wèi zhì bēi xīn jiǔ dì páng。
梦里功名谁复计,闲中日月不胜长。mèng lǐ gōng míng shuí fù jì,xián zhōng rì yuè bù shèng zhǎng。
虚皇有诏君知否,尽赐江湖作醉乡。xū huáng yǒu zhào jūn zhī fǒu,jǐn cì jiāng hú zuò zuì xiāng。

苦寒

陆游

冻砚时能出苦吟,浊醪亦复慰孤斟。dòng yàn shí néng chū kǔ yín,zhuó láo yì fù wèi gū zhēn。
谁知冰雪凝严候,自是乾坤爱育心。shuí zhī bīng xuě níng yán hòu,zì shì qián kūn ài yù xīn。
疠鬼尽驱人意乐,遗蝗一洗麦根深。lì guǐ jǐn qū rén yì lè,yí huáng yī xǐ mài gēn shēn。
但嫌景短妨书课,栖鸟纷纷又满林。dàn xián jǐng duǎn fáng shū kè,qī niǎo fēn fēn yòu mǎn lín。

夙兴

陆游

病后精神殊未减,披衣每起待晨鸡。bìng hòu jīng shén shū wèi jiǎn,pī yī měi qǐ dài chén jī。
爱书不厌如平壑,戒酒新严似筑堤。ài shū bù yàn rú píng hè,jiè jiǔ xīn yán shì zhù dī。
莫叹茅茨常局促,犹胜簿领苦沈迷。mò tàn máo cí cháng jú cù,yóu shèng bù lǐng kǔ shěn mí。
迎长渐近丹当熟,已觉温温下彻脐。yíng zhǎng jiàn jìn dān dāng shú,yǐ jué wēn wēn xià chè qí。

冬夜月下作

陆游

造物宁能困此翁,浩歌庭下答松风。zào wù níng néng kùn cǐ wēng,hào gē tíng xià dá sōng fēng。
煌煌斗柄插天北,焰焰月轮生海东。huáng huáng dòu bǐng chā tiān běi,yàn yàn yuè lún shēng hǎi dōng。
皂纛黄旗都护府,峨冠长剑大明宫。zào dào huáng qí dōu hù fǔ,é guān zhǎng jiàn dà míng gōng。
功名晚遂从来事,白首江湖未叹穷。gōng míng wǎn suì cóng lái shì,bái shǒu jiāng hú wèi tàn qióng。

感愤

陆游

今皇神武是周宣,谁赋南征北伐篇。jīn huáng shén wǔ shì zhōu xuān,shuí fù nán zhēng běi fá piān。
四海一家天历数,两河百郡宋山川。sì hǎi yī jiā tiān lì shù,liǎng hé bǎi jùn sòng shān chuān。
诸公尚守和亲策,志士虚捐少壮年。zhū gōng shàng shǒu hé qīn cè,zhì shì xū juān shǎo zhuàng nián。
京洛雪消春又动,永昌陵上草芊芊。jīng luò xuě xiāo chūn yòu dòng,yǒng chāng líng shàng cǎo qiān qiān。

蓬户

陆游

蓬户真堪设爵罗,岁时野老自相过。péng hù zhēn kān shè jué luó,suì shí yě lǎo zì xiāng guò。
人情静处看方见,诗句穷来得最多。rén qíng jìng chù kàn fāng jiàn,shī jù qióng lái dé zuì duō。
枕上长歌时激烈,樽前一笑且婆娑。zhěn shàng zhǎng gē shí jī liè,zūn qián yī xiào qiě pó suō。
白头万事都经遍,莫为悲伤损太和。bái tóu wàn shì dōu jīng biàn,mò wèi bēi shāng sǔn tài hé。

晓出遇猎徒有作

陆游

出门万瓦粲晨霜,忽忆行军起裹创。chū mén wàn wǎ càn chén shuāng,hū yì xíng jūn qǐ guǒ chuàng。
卖剑买牛身已老,搴旗斩将梦犹狂。mài jiàn mǎi niú shēn yǐ lǎo,qiān qí zhǎn jiāng mèng yóu kuáng。
奇才古有潜屠肆,豪气今谁寓猎场。qí cái gǔ yǒu qián tú sì,háo qì jīn shuí yù liè chǎng。
狐兔草间何足问,合留长箭射天狼。hú tù cǎo jiān hé zú wèn,hé liú zhǎng jiàn shè tiān láng。

赠道侣

陆游

崎岖世路久知难,准拟丹成玉鍊颜。qí qū shì lù jiǔ zhī nán,zhǔn nǐ dān chéng yù liàn yán。
十载寻人遍岩穴,一樽随处对溪山。shí zài xún rén biàn yán xué,yī zūn suí chù duì xī shān。
苏门昼寂闻舒啸,函谷秋清候度关。sū mén zhòu jì wén shū xiào,hán gǔ qiū qīng hòu dù guān。
剩欲相招同此事,疑君未办一生闲。shèng yù xiāng zhāo tóng cǐ shì,yí jūn wèi bàn yī shēng xián。

题传神

陆游

盐车心愧渥洼姿,邂逅风云妄自期。yán chē xīn kuì wò wā zī,xiè hòu fēng yún wàng zì qī。
啮雪岂无归汉日,饭牛犹有相齐时。niè xuě qǐ wú guī hàn rì,fàn niú yóu yǒu xiāng qí shí。
君看短褐琴横膝,谁许峨冠剑拄颐。jūn kàn duǎn hè qín héng xī,shuí xǔ é guān jiàn zhǔ yí。
白发萧萧虽惫矣,时来或将渡辽师。bái fā xiāo xiāo suī bèi yǐ,shí lái huò jiāng dù liáo shī。

独夜

陆游

城上长更续短更,江平天迥雁方征。chéng shàng zhǎng gèng xù duǎn gèng,jiāng píng tiān jiǒng yàn fāng zhēng。
灯明纸帐雪霜色,火熟铜瓶风雨声。dēng míng zhǐ zhàng xuě shuāng sè,huǒ shú tóng píng fēng yǔ shēng。
浊酒未倾心已怯,细书时读眼犹明。zhuó jiǔ wèi qīng xīn yǐ qiè,xì shū shí dú yǎn yóu míng。
萧然一室平生惯,纛下何须拥万兵。xiāo rán yī shì píng shēng guàn,dào xià hé xū yōng wàn bīng。

晚出偏门

陆游

一段新愁带宿酲,半攲乌帽策驴行。yī duàn xīn chóu dài sù chéng,bàn qī wū mào cè lǘ xíng。
村墟香动梅初破,裘褐寒轻雪未成。cūn xū xiāng dòng méi chū pò,qiú hè hán qīng xuě wèi chéng。
渡口人争红日晚,沙边雁带碧烟横。dù kǒu rén zhēng hóng rì wǎn,shā biān yàn dài bì yān héng。
悠然又觅长堤路,肠断城楼画角声。yōu rán yòu mì zhǎng dī lù,cháng duàn chéng lóu huà jiǎo shēng。

落魄

陆游

落魄东吴莫笑侬,今年要不负春风。luò pò dōng wú mò xiào nóng,jīn nián yào bù fù chūn fēng。
闲愁掷向乾坤外,永日移来歌吹中。xián chóu zhì xiàng qián kūn wài,yǒng rì yí lái gē chuī zhōng。
酒浪欲争湖水绿,花光却妒舞衫红。jiǔ làng yù zhēng hú shuǐ lǜ,huā guāng què dù wǔ shān hóng。
公卿忧责如山重,肯信人间有放翁。gōng qīng yōu zé rú shān zhòng,kěn xìn rén jiān yǒu fàng wēng。