古诗词

和关彦远秋风吹我衣

晁补之

海中群鱼化黄雀,林乌移巢避岁恶。hǎi zhōng qún yú huà huáng què,lín wū yí cháo bì suì è。
邺王城上秋风惊,昔时城中邺王第,只今蔓草无人行。yè wáng chéng shàng qiū fēng jīng,xī shí chéng zhōng yè wáng dì,zhǐ jīn màn cǎo wú rén xíng。
但见黄河咆哮奔碣石,秋风吹滩起沙砾。dàn jiàn huáng hé páo xiāo bēn jié shí,qiū fēng chuī tān qǐ shā lì。
翩翩动衣裳,游子悲故乡。piān piān dòng yī shang,yóu zi bēi gù xiāng。
忽忆若耶溪头,采薪郑巨君。hū yì ruò yé xī tóu,cǎi xīn zhèng jù jūn。
南风溪头晓,北风溪头昏。nán fēng xī tóu xiǎo,běi fēng xī tóu hūn。
一行作吏,此事便废。yī xíng zuò lì,cǐ shì biàn fèi。
梦中叶落,觉有归意。mèng zhōng yè luò,jué yǒu guī yì。
归欤归欤,吾党成斐然。guī yú guī yú,wú dǎng chéng fěi rán。
君今生二毛,我亦非少年。jūn jīn shēng èr máo,wǒ yì fēi shǎo nián。
胡为车如鸡栖邺城里,朝风吹马鬃,暮风吹马尾。hú wèi chē rú jī qī yè chéng lǐ,cháo fēng chuī mǎ zōng,mù fēng chuī mǎ wěi。
与人三岁居,如何连屋似千里。yǔ rén sān suì jū,rú hé lián wū shì qiān lǐ。
我则不狂,曾谓吾狂。wǒ zé bù kuáng,céng wèi wú kuáng。
不吾知,亦何伤,安能户三尺喙家一吭。bù wú zhī,yì hé shāng,ān néng hù sān chǐ huì jiā yī kēng。
人亦有言,人各有志。rén yì yǒu yán,rén gè yǒu zhì。
吞若云梦者八九,长剑耿介倚天外。tūn ruò yún mèng zhě bā jiǔ,zhǎng jiàn gěng jiè yǐ tiān wài。
有如陈仲举,庭宇亦不治。yǒu rú chén zhòng jǔ,tíng yǔ yì bù zhì。
吾乃今知贵不若贱无忧,富不若贫无求。wú nǎi jīn zhī guì bù ruò jiàn wú yōu,fù bù ruò pín wú qiú。
负日之燠吾重裘,芹子之饫吾食牛。fù rì zhī yù wú zhòng qiú,qín zi zhī yù wú shí niú。
心战故臞,得道故肥。xīn zhàn gù qú,dé dào gù féi。
吾封侯,匹夫怀璧将谁尤。wú fēng hóu,pǐ fū huái bì jiāng shuí yóu。
归欤归欤,岂无扬雄宅一区。guī yú guī yú,qǐ wú yáng xióng zhái yī qū。
舍前青山木扶疏,舍后流水有菰蒲。shě qián qīng shān mù fú shū,shě hòu liú shuǐ yǒu gū pú。
今我不乐日月除,尺则不足寸有馀。jīn wǒ bù lè rì yuè chú,chǐ zé bù zú cùn yǒu yú。
七十二钻莫能免豫且,无所可用乃有百岁樗,龚生竟夭天年非吾徒。qī shí èr zuān mò néng miǎn yù qiě,wú suǒ kě yòng nǎi yǒu bǎi suì chū,gōng shēng jìng yāo tiān nián fēi wú tú。
晁补之

晁补之

晁补之(公元1053年—公元1110年),字无咎,号归来子,汉族,济州巨野(今属山东巨野县)人,北宋时期著名文学家。为“苏门四学士”(另有北宋诗人黄庭坚、秦观、张耒)之一。曾任吏部员外郎、礼部郎中。 工书画,能诗词,善属文。与张耒并称“晁张”。其散文语言凝练、流畅,风格近柳宗元。诗学陶渊明。其词格调豪爽,语言清秀晓畅,近苏轼。但其诗词流露出浓厚的消极归隐思想。著有《鸡肋集》、《晁氏琴趣外篇》等。 晁补之的作品>>

猜您喜欢

招缙云守关彦远教授曾彦和集平山堂次关韵

晁补之

蜀冈势与蜀山通,龙虎盘挐上紫空。shǔ gāng shì yǔ shǔ shān tōng,lóng hǔ pán ná shàng zǐ kōng。
小语还忧惊太一,高堂元自在天中。xiǎo yǔ hái yōu jīng tài yī,gāo táng yuán zì zài tiān zhōng。
少师杨柳无遗迹,承旨歌谣有旧风。shǎo shī yáng liǔ wú yí jì,chéng zhǐ gē yáo yǒu jiù fēng。
斜日芜城易兴感,忘怀犹喜故人同。xié rì wú chéng yì xīng gǎn,wàng huái yóu xǐ gù rén tóng。

陪关彦远曾彦和集龙兴寺咏隋时双鸭脚次关韵

晁补之

风起雷塘陵上尘,雨荒苔院两株春。fēng qǐ léi táng líng shàng chén,yǔ huāng tái yuàn liǎng zhū chūn。
楼台有迹皆馀烬,草木无知尚见珍。lóu tái yǒu jì jiē yú jìn,cǎo mù wú zhī shàng jiàn zhēn。
博士独能名玉棐,使君还许寿灵椿。bó shì dú néng míng yù fěi,shǐ jūn hái xǔ shòu líng chūn。
宣城此物常充贡,谁与连艘送万囷。xuān chéng cǐ wù cháng chōng gòng,shuí yǔ lián sōu sòng wàn qūn。

阎醇老作默斋

晁补之

净名良久文殊叹,此是如来不二门。jìng míng liáng jiǔ wén shū tàn,cǐ shì rú lái bù èr mén。
要识结喑非是默,应知分别亦无言。yào shí jié yīn fēi shì mò,yīng zhī fēn bié yì wú yán。
一弦曾得嵇生愧,三复能令孔子尊。yī xián céng dé jī shēng kuì,sān fù néng lìng kǒng zi zūn。
正复立谈封万户,时清何害口澜翻。zhèng fù lì tán fēng wàn hù,shí qīng hé hài kǒu lán fān。

与昙秀师别垂二十年而后相会于金山作

晁补之

诗笔多生习气牵,老来经呗亦随缘。shī bǐ duō shēng xí qì qiān,lǎo lái jīng bei yì suí yuán。
何妨偶入东坡梦,未害闲依北固禅。hé fáng ǒu rù dōng pō mèng,wèi hài xián yī běi gù chán。
万里波涛凭槛语,一山风雨并窗眠。wàn lǐ bō tāo píng kǎn yǔ,yī shān fēng yǔ bìng chuāng mián。
未甘白首尘埃地,更约相逢二十年。wèi gān bái shǒu chén āi dì,gèng yuē xiāng féng èr shí nián。

送昙秀师归庐山梦斋

晁补之

扁舟又过楚江东,庐阜霜晴翠扫空。biǎn zhōu yòu guò chǔ jiāng dōng,lú fù shuāng qíng cuì sǎo kōng。
四海五湖皆逆旅,千岩万壑正秋风。sì hǎi wǔ hú jiē nì lǚ,qiān yán wàn hè zhèng qiū fēng。
会观沙界无华处,何必茅斋是梦中。huì guān shā jiè wú huá chù,hé bì máo zhāi shì mèng zhōng。
已悟三生旧知识,不因天竺寺前逢。yǐ wù sān shēng jiù zhī shí,bù yīn tiān zhú sì qián féng。

戊子六月十三日曝书得史院赐笔感怀

晁补之

君王孝悌纂修意,丞相忠良典领宜。jūn wáng xiào tì zuǎn xiū yì,chéng xiāng zhōng liáng diǎn lǐng yí。
却恨身为周柱史,不令人识汉官仪。què hèn shēn wèi zhōu zhù shǐ,bù lìng rén shí hàn guān yí。
当年请郡新进笑,今日曝书陈迹迷。dāng nián qǐng jùn xīn jìn xiào,jīn rì pù shū chén jì mí。
犹有院中宣赐笔,不妨林下醉题诗。yóu yǒu yuàn zhōng xuān cì bǐ,bù fáng lín xià zuì tí shī。

和二叔父少监入馆见赐诗

晁补之

楩楠要是晚方成,雄朔遗风世共惊。pián nán yào shì wǎn fāng chéng,xióng shuò yí fēng shì gòng jīng。
屑去未惊容必去,逃名还自得高名。xiè qù wèi jīng róng bì qù,táo míng hái zì dé gāo míng。
歌行元白辞涛壮,书画钟王笔势精。gē xíng yuán bái cí tāo zhuàng,shū huà zhōng wáng bǐ shì jīng。
乘马辎车何足算,不将稽古愧桓荣。chéng mǎ zī chē hé zú suàn,bù jiāng jī gǔ kuì huán róng。

次韵四叔父寄贺二叔父少监入馆并见寄诗

晁补之

琅邪太守鲁儒英,典校还高刘更生。láng xié tài shǒu lǔ rú yīng,diǎn xiào hái gāo liú gèng shēng。
已似诸荀并才子,复如群窦占诗名。yǐ shì zhū xún bìng cái zi,fù rú qún dòu zhàn shī míng。
尚吟河水怜孤侄,应与乡人痛伯兄。shàng yín hé shuǐ lián gū zhí,yīng yǔ xiāng rén tòng bó xiōng。
老鹤长鸣近天汉,可容丛灌和骊庚。lǎo hè zhǎng míng jìn tiān hàn,kě róng cóng guàn hé lí gēng。

送欧诚发

晁补之

春风共载扬州路,屈指都疑梦夜阑。chūn fēng gòng zài yáng zhōu lù,qū zhǐ dōu yí mèng yè lán。
可是重来俱白发,只堪归去却黄冠。kě shì zhòng lái jù bái fā,zhǐ kān guī qù què huáng guān。
为郎我赖文书少,作邑君逢政令宽。wèi láng wǒ lài wén shū shǎo,zuò yì jūn féng zhèng lìng kuān。
自古江山胜尘土,莫轻故步爱邯郸。zì gǔ jiāng shān shèng chén tǔ,mò qīng gù bù ài hán dān。

守蒲次新安西先寄府教授之道弟

晁补之

文章之子日翘翘,恐不能如岂有超。wén zhāng zhī zi rì qiào qiào,kǒng bù néng rú qǐ yǒu chāo。
助我彤襜问民俗,烦君泮水采风谣。zhù wǒ tóng chān wèn mín sú,fán jūn pàn shuǐ cǎi fēng yáo。
预知薄宦妨同处,且可清樽约屡招。yù zhī báo huàn fáng tóng chù,qiě kě qīng zūn yuē lǚ zhāo。
十月驱车汉函谷,冷云高处望中条。shí yuè qū chē hàn hán gǔ,lěng yún gāo chù wàng zhōng tiáo。

再用前韵答之道弟府教授

晁补之

文辞便是升堂贾,谈辩宁非入幕超。wén cí biàn shì shēng táng jiǎ,tán biàn níng fēi rù mù chāo。
已谓囊中能出颖,那知车下正哀谣。yǐ wèi náng zhōng néng chū yǐng,nà zhī chē xià zhèng āi yáo。
但从袁盎无何饮,莫笑冯公不见招。dàn cóng yuán àng wú hé yǐn,mò xiào féng gōng bù jiàn zhāo。
伴我河山访陈迹,明年红紫满阳条。bàn wǒ hé shān fǎng chén jì,míng nián hóng zǐ mǎn yáng tiáo。

渑池道中寄福昌令张景良通直

晁补之

十年一梦间湖湘,欲往从之道阻长。shí nián yī mèng jiān hú xiāng,yù wǎng cóng zhī dào zǔ zhǎng。
可但知君爱彭泽,不应言我薄淮阳。kě dàn zhī jūn ài péng zé,bù yīng yán wǒ báo huái yáng。
马穿崤底流泉白,鸟下关头落照黄。mǎ chuān xiáo dǐ liú quán bái,niǎo xià guān tóu luò zhào huáng。
愁作驿亭寒不寐,怀人思古九回肠。chóu zuò yì tíng hán bù mèi,huái rén sī gǔ jiǔ huí cháng。

次韵毅父提刑将至蒲见寄

晁补之

骑报山云见旗脚,吏趋原雪没靴翁。qí bào shān yún jiàn qí jiǎo,lì qū yuán xuě méi xuē wēng。
朅来定坐玄犹白,捷去还忧易又东。qiè lái dìng zuò xuán yóu bái,jié qù hái yōu yì yòu dōng。
他日江湖空白首,只今关陇有清风。tā rì jiāng hú kōng bái shǒu,zhǐ jīn guān lǒng yǒu qīng fēng。
登瀛契分南迁梦,十五年来事事同。dēng yíng qì fēn nán qiān mèng,shí wǔ nián lái shì shì tóng。

次韵毅父户部兄游栖岩寺

晁补之

恐是初禅第一天,千秋龙象镇危巅。kǒng shì chū chán dì yī tiān,qiān qiū lóng xiàng zhèn wēi diān。
坐看玉井莲飘叶,绝胜香垆日照烟。zuò kàn yù jǐng lián piāo yè,jué shèng xiāng lú rì zhào yān。
点点蚁封知晋甸,纷纷雁背向秦川。diǎn diǎn yǐ fēng zhī jìn diān,fēn fēn yàn bèi xiàng qín chuān。
要须浩荡奇言称,付与南华旧老仙。yào xū hào dàng qí yán chēng,fù yǔ nán huá jiù lǎo xiān。

庐山

晁补之

丹碧沉沉虎豹闲,松幢引度九重关。dān bì chén chén hǔ bào xián,sōng chuáng yǐn dù jiǔ zhòng guān。
人间未觉浑无路,天上还惊更有山。rén jiān wèi jué hún wú lù,tiān shàng hái jīng gèng yǒu shān。
瑶草红泉供挹酌,金风白露送跻攀。yáo cǎo hóng quán gōng yì zhuó,jīn fēng bái lù sòng jī pān。
良游自叹平生误,便作归来鬓已斑。liáng yóu zì tàn píng shēng wù,biàn zuò guī lái bìn yǐ bān。