古诗词

赠王顺之歌

晁补之

王郎见若不胜衣,眇然儒者未有奇。wáng láng jiàn ruò bù shèng yī,miǎo rán rú zhě wèi yǒu qí。
我知王郎有奇处,议论涛海拿蛟螭。wǒ zhī wáng láng yǒu qí chù,yì lùn tāo hǎi ná jiāo chī。
由周而来逮五季,故事本朝能尽知。yóu zhōu ér lái dǎi wǔ jì,gù shì běn cháo néng jǐn zhī。
不惟知之业有用,斟酌成败中无疑。bù wéi zhī zhī yè yǒu yòng,zhēn zhuó chéng bài zhōng wú yí。
我闻昔时崔浩亦复尔,所怀百万非熊罴。wǒ wén xī shí cuī hào yì fù ěr,suǒ huái bǎi wàn fēi xióng pí。
人才如此后来少,朝廷水镜区妍媸。rén cái rú cǐ hòu lái shǎo,cháo tíng shuǐ jìng qū yán chī。
胡为五十尚尘土,长翮似剑犹差池。hú wèi wǔ shí shàng chén tǔ,zhǎng hé shì jiàn yóu chà chí。
愀然对我数白发,追风逐日无由羁。qiǎo rán duì wǒ shù bái fā,zhuī fēng zhú rì wú yóu jī。
三书自荐应不暇,五府交辟终何为。sān shū zì jiàn yīng bù xiá,wǔ fǔ jiāo pì zhōng hé wèi。
邢侯胸中有王霸,不但游谈汉终贾。xíng hóu xiōng zhōng yǒu wáng bà,bù dàn yóu tán hàn zhōng jiǎ。
勇于吾道一臂扶,往不畏难忧助寡。yǒng yú wú dào yī bì fú,wǎng bù wèi nán yōu zhù guǎ。
似闻诗有云龙期,云何计出柏马下。shì wén shī yǒu yún lóng qī,yún hé jì chū bǎi mǎ xià。
岂非事君难进从古然,不然富贵终在天。qǐ fēi shì jūn nán jìn cóng gǔ rán,bù rán fù guì zhōng zài tiān。
堆金买玉患无玉,玉至自骇无因前。duī jīn mǎi yù huàn wú yù,yù zhì zì hài wú yīn qián。
君不见东秦逐守拙难似,木石当前以身抵。jūn bù jiàn dōng qín zhú shǒu zhuō nán shì,mù shí dāng qián yǐ shēn dǐ。
接淅去齐未敢言,退飞过宋聊堪比。jiē xī qù qí wèi gǎn yán,tuì fēi guò sòng liáo kān bǐ。
神形自问还自答,因拙得全方至此。shén xíng zì wèn hái zì dá,yīn zhuō dé quán fāng zhì cǐ。
少狂干世等画蛇,老罢食功同履豨。shǎo kuáng gàn shì děng huà shé,lǎo bà shí gōng tóng lǚ xī。
向长毕事渐可涯,彭泽弃官从此始。xiàng zhǎng bì shì jiàn kě yá,péng zé qì guān cóng cǐ shǐ。
山林不著一物随,平生万卷付群儿。shān lín bù zhù yī wù suí,píng shēng wàn juǎn fù qún ér。
收光牛背看屋壁,更不刮膜烦金鎞。shōu guāng niú bèi kàn wū bì,gèng bù guā mó fán jīn bī。
遭时有用君当起,丹青宛转麒麟里。zāo shí yǒu yòng jūn dāng qǐ,dān qīng wǎn zhuǎn qí lín lǐ。
我行此计无赢输,世事从来弈棋耳。wǒ xíng cǐ jì wú yíng shū,shì shì cóng lái yì qí ěr。
晁补之

晁补之

晁补之(公元1053年—公元1110年),字无咎,号归来子,汉族,济州巨野(今属山东巨野县)人,北宋时期著名文学家。为“苏门四学士”(另有北宋诗人黄庭坚、秦观、张耒)之一。曾任吏部员外郎、礼部郎中。 工书画,能诗词,善属文。与张耒并称“晁张”。其散文语言凝练、流畅,风格近柳宗元。诗学陶渊明。其词格调豪爽,语言清秀晓畅,近苏轼。但其诗词流露出浓厚的消极归隐思想。著有《鸡肋集》、《晁氏琴趣外篇》等。 晁补之的作品>>

猜您喜欢

元符戊寅与无斁弟卜居缗城东述情

晁补之

四海一居何处卜,北窗祗取见家山。sì hǎi yī jū hé chù bo,běi chuāng zhī qǔ jiàn jiā shān。
要无名利来心曲,便有园林出世间。yào wú míng lì lái xīn qū,biàn yǒu yuán lín chū shì jiān。
拙宦莫兴三黜叹,老归未厌百年闲。zhuō huàn mò xīng sān chù tàn,lǎo guī wèi yàn bǎi nián xián。
先君馀庆期之子,吾驾如今不可还。xiān jūn yú qìng qī zhī zi,wú jià rú jīn bù kě hái。

次韵信守李秬二首

晁补之

谁榜铃斋作面山,晦明终日卷帘看。shuí bǎng líng zhāi zuò miàn shān,huì míng zhōng rì juǎn lián kàn。
赋成夜烛才销寸,衙退朝曦未半竿。fù chéng yè zhú cái xiāo cùn,yá tuì cháo xī wèi bàn gān。
枉渚孤吟愁旅雁,苏门双啸骇朱鸾。wǎng zhǔ gū yín chóu lǚ yàn,sū mén shuāng xiào hài zhū luán。
平生五裤何须咏,一借黄钟变谷寒。píng shēng wǔ kù hé xū yǒng,yī jiè huáng zhōng biàn gǔ hán。

次韵信守李秬二首

晁补之

爱山何必俟归山,簿领忙时拨置看。ài shān hé bì qí guī shān,bù lǐng máng shí bō zhì kàn。
阊阖自应行发轫,珊瑚终未拂垂竿。chāng hé zì yīng xíng fā rèn,shān hú zhōng wèi fú chuí gān。
樽中屡许陪文举,庑下犹堪寄伯鸾。zūn zhōng lǚ xǔ péi wén jǔ,wǔ xià yóu kān jì bó luán。
便作功成同范蠡,白鸥盟誓不教寒。biàn zuò gōng chéng tóng fàn lí,bái ōu méng shì bù jiào hán。

再和嘉父见贻

晁补之

使君心赏在高山,栎社宁烦匠石看。shǐ jūn xīn shǎng zài gāo shān,lì shè níng fán jiàng shí kàn。
能似鼠多愁渡谷,仕如鲇钝笑缘竿。néng shì shǔ duō chóu dù gǔ,shì rú nián dùn xiào yuán gān。
威仪披雾窥文豹,音韵当衢听玉鸾。wēi yí pī wù kuī wén bào,yīn yùn dāng qú tīng yù luán。
曾共广陵花下醉,绨袍应叹一何寒。céng gòng guǎng líng huā xià zuì,tí páo yīng tàn yī hé hán。

次韵嘉父喜雪

晁补之

六出先春兆物华,故撩高韵发车斜。liù chū xiān chūn zhào wù huá,gù liāo gāo yùn fā chē xié。
散榆天上齐飞筴,布玉畦中尽吐芽。sàn yú tiān shàng qí fēi cè,bù yù qí zhōng jǐn tǔ yá。
梁苑俊游风不极,剡溪清泛月无涯。liáng yuàn jùn yóu fēng bù jí,shàn xī qīng fàn yuè wú yá。
雄豪乐事幽人咏,都属江南太守家。xióng háo lè shì yōu rén yǒng,dōu shǔ jiāng nán tài shǒu jiā。

次韵信倅练定梦雪中过王侍郎

晁补之

梦觅毗耶看雨华,玉城银涧过萦斜。mèng mì pí yé kàn yǔ huá,yù chéng yín jiàn guò yíng xié。
乍疑雾廓千峰障,未觉雷惊万谷芽。zhà yí wù kuò qiān fēng zhàng,wèi jué léi jīng wàn gǔ yá。
碧落清谈元物外,金闺高兴共天涯。bì luò qīng tán yuán wù wài,jīn guī gāo xīng gòng tiān yá。
寒鸡唤起新诗就,谁忆袁安正卧家。hán jī huàn qǐ xīn shī jiù,shuí yì yuán ān zhèng wò jiā。

次韵李秬灵山亭宴集宠戏之句

晁补之

胜游谁继竹林贤,岘首高情自邈然。shèng yóu shuí jì zhú lín xián,xiàn shǒu gāo qíng zì miǎo rán。
宝刹千寻出天半,灵山三面落樽前。bǎo shā qiān xún chū tiān bàn,líng shān sān miàn luò zūn qián。
梅花摘得宁烦驿,桃叶呼来不用船。méi huā zhāi dé níng fán yì,táo yè hū lái bù yòng chuán。
南楚何须说穷巷,且陪铃閤听鹍弦。nán chǔ hé xū shuō qióng xiàng,qiě péi líng gé tīng kūn xián。

次韵李秬梅花

晁补之

寒岩幽雾不曾开,残雪犹封宿草荄。hán yán yōu wù bù céng kāi,cán xuě yóu fēng sù cǎo gāi。
一萼故应先腊破,百花浑未觉春来。yī è gù yīng xiān là pò,bǎi huā hún wèi jué chūn lái。
惭非上苑青房比,误作唐昌碎月猜。cán fēi shàng yuàn qīng fáng bǐ,wù zuò táng chāng suì yuè cāi。
常恨清溪照疏影,横斜还许落金杯。cháng hèn qīng xī zhào shū yǐng,héng xié hái xǔ luò jīn bēi。

次韵李秬祥符轩

晁补之

云端红粉拊雕栏,谢守纶巾语笑间。yún duān hóng fěn fǔ diāo lán,xiè shǒu lún jīn yǔ xiào jiān。
游客乍惊人外境,居僧初识面前山。yóu kè zhà jīng rén wài jìng,jū sēng chū shí miàn qián shān。
暂来犹足留公赏,借与真堪著我顽。zàn lái yóu zú liú gōng shǎng,jiè yǔ zhēn kān zhù wǒ wán。
铃閤多馀宾从少,谁教瓶盎不曾闲。líng gé duō yú bīn cóng shǎo,shuí jiào píng àng bù céng xián。

次韵李秬重修宴亭

晁补之

壁间双记快沉冥,山畔谯门水畔亭。bì jiān shuāng jì kuài chén míng,shān pàn qiáo mén shuǐ pàn tíng。
相国名因稽古白,使君眼为好贤青。xiāng guó míng yīn jī gǔ bái,shǐ jūn yǎn wèi hǎo xián qīng。
废堤不复风摇柳,新槛依然月满汀。fèi dī bù fù fēng yáo liǔ,xīn kǎn yī rán yuè mǎn tīng。
羁旅从公厌游乐,欲图佳致作幽屏。jī lǚ cóng gōng yàn yóu lè,yù tú jiā zhì zuò yōu píng。

次韵李秬新庵

晁补之

无心何用说心灰,庵在青萝绿筱隈。wú xīn hé yòng shuō xīn huī,ān zài qīng luó lǜ xiǎo wēi。
自可谈间公事了,不妨闲处道书开。zì kě tán jiān gōng shì le,bù fáng xián chù dào shū kāi。
更携邀月清樽上,只著登山小屐来。gèng xié yāo yuè qīng zūn shàng,zhǐ zhù dēng shān xiǎo jī lái。
桃李他年应勿剪,使君嘉誉在闺台。táo lǐ tā nián yīng wù jiǎn,shǐ jūn jiā yù zài guī tái。

次韵李秬新移牡丹二首

晁补之

史君着意与深培,为向吴宫好处来。shǐ jūn zhe yì yǔ shēn péi,wèi xiàng wú gōng hǎo chù lái。
得地且从三月暖,明年应更十分开。dé dì qiě cóng sān yuè nuǎn,míng nián yīng gèng shí fēn kāi。
溱傍芍药羞香骨,江里芙蓉妒艳腮。qín bàng sháo yào xiū xiāng gǔ,jiāng lǐ fú róng dù yàn sāi。
云雨鸿龙总非比,沉香亭北漫相猜。yún yǔ hóng lóng zǒng fēi bǐ,chén xiāng tíng běi màn xiāng cāi。

次韵李秬新移牡丹二首

晁补之

笑倚东风几百般,忽疑洛渚在江干。xiào yǐ dōng fēng jǐ bǎi bān,hū yí luò zhǔ zài jiāng gàn。
玉容可得朝朝好,金盏须教一一乾。yù róng kě dé cháo cháo hǎo,jīn zhǎn xū jiào yī yī qián。
送目汉皋行已失,断魂巫峡梦将残。sòng mù hàn gāo xíng yǐ shī,duàn hún wū xiá mèng jiāng cán。
七闽溪畔防偷本,四照亭边更着栏。qī mǐn xī pàn fáng tōu běn,sì zhào tíng biān gèng zhe lán。

次韵李秬约赏牡丹

晁补之

夭红浓绿总教回,更待清明谷雨催。yāo hóng nóng lǜ zǒng jiào huí,gèng dài qīng míng gǔ yǔ cuī。
一朵故应偏晚出,百花浑似不曾开。yī duǒ gù yīng piān wǎn chū,bǎi huā hún shì bù céng kāi。
常夸西洛青屏簇,久说南滁紫线堆。cháng kuā xī luò qīng píng cù,jiǔ shuō nán chú zǐ xiàn duī。
任是无情还有意,不知千里为谁来。rèn shì wú qíng hái yǒu yì,bù zhī qiān lǐ wèi shuí lái。

次韵李秬双头牡丹

晁补之

寒食春光欲尽头,谁抛两两路傍毬。hán shí chūn guāng yù jǐn tóu,shuí pāo liǎng liǎng lù bàng qiú。
二乔新获吴宫怯,双隗初临晋帐羞。èr qiáo xīn huò wú gōng qiè,shuāng kuí chū lín jìn zhàng xiū。
月底故应相伴语,风前各是一般愁。yuè dǐ gù yīng xiāng bàn yǔ,fēng qián gè shì yī bān chóu。
使君腹有诗千首,为尔情如篆印缪。shǐ jūn fù yǒu shī qiān shǒu,wèi ěr qíng rú zhuàn yìn móu。